Ánh mặt trời vụn vặt xuyên thấu qua cửa sổ, Tô Cảnh Dược sau khi
tỉnh lại nghĩ đến chuyện đầu tiên chính là hôn chào buổi sáng người đang ôm trong ngực.
Tuy nhiên...
Tô Cảnh Dược giơ tay lên, đập vào mắt là một móng vuốt trắng nhung.
Gương mặt đen lại, Tô Cảnh Dược từ trên giường ngồi dậy.
Quay đầu nhìn Ôn Thất Bạch bên cạnh mình khép mắt yên lặng ngủ, trong đầu nhảy ra ý nghĩ đầu tiên chính là: Đã nói buổi sáng thêm một lần nữa lại không làm được rồi.
Đồng hồ báo thức đặt đêm qua đột nhiên reo.
Ôn Thất Bạch hoàn toàn không để ý đến đồng hồ báo thức, cuốn chăn không kiên nhẫn vùi đầu mình vào trong chăn, đêm qua bi Tô Cảnh Dược dày vò trễ như vậy, hiện tại cậu mệt đến mức ngay cả hai mắt cũng không mở ra được.
Tô Cảnh Dược vươn móng vuốt chụp đồng hồ báo thức, lúc này mới chạy đến bên cạnh Ôn Thất Bạch, ngồi xổm trước mặt cậu, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ lông mày nhăn lại của Ôn Thất Bạch do bị đồng hồ báo thức làm phiền.
"Tô Cảnh Dược, đừng náo loạn." Ánh mắt Ôn Thất Bạch mơ mơ màng màng mở ra một khe hở, bị lông trắng dọa, thoáng cái đã bị dọa tỉnh, từ trên giường ngồi phắt dậy.
Mèo từ đâu ra?! Đã thế còn chạy lên giường!?
Cuối cùng mới nghĩ đến chính là, Tô Cảnh Dược đâu?!
Nhìn con mèo trắng lẳng lặng kia, Ôn Thất Bạch nửa ngày mới thăm dò gọi anh: "Tô Cảnh Dược?"
Tô Cảnh Dược gật đầu.
Ôn Thất Bạch:... Tô Cảnh Dược cũng trúng chiêu? Là đắc tội mẹ vợ ở đâu cho nên mới biến thành mèo?
Hai người, không, một người một mèo ngồi trên giường nghiên cứu nguyên nhân biến thành mèo cả buổi sáng và phương pháp trở về, không có kết quả.
Mà thời gian Ôn Thất Bạch đi đoàn làm phim cũng sắp đến rồi.
"Anh đi với em?" Ôn Thất Bạch vừa chuẩn bị ra cửa, ống quần đã bị Tô Cảnh Dược túm lấy, hơn nữa tên này còn không chết không từ bỏ, chính là không buông tay.
Tô Cảnh Dược rất hài lòng với đề nghị của Ôn Thất Bạch, buông móng vuốt ra, nhảy vào trong ngực Ôn Thất Bạch, cũng không quên liếʍ liếʍ cổ cậu.
Ánh mắt Dung Hướng Thần chuyển đến trên mèo trắng trong lòng Ôn Thất Bạch, lông mày thoáng cái liền vặn thành một chữ "Xuyên -川".
"Cậu ôm mèo làm gì?"
"Để ở nhà một mình tôi không yên tâm." Ôn Thất Bạch sờ sờ đầu Tô Cảnh Dược, ngồi vào trong xe, sự thật là, Tô Cảnh Dược ở nhà một mình, Ôn Thất Bạch lo lắng cho những thú cưng khác trong ŧıểυ khu.
Nhất là, gần đây nhà bên vừa mới chuyển tới một con gấu mèo (*), đê tiện đến một loại cảnh giới, nhìn thấy cái gì cũng phải bỏ vào trong chậu nước, hơn nữa sức chiến đấu tương đối mạnh, cơ bản có thể ở khu vực có sức chiến thấp này quét ngang một mảng lớn.
(*) Gấu mèo: gấu trúc là một loài động vật trong họ Procyonidae, bộ Carnivora. Có nguồn gốc từ Bắc Mỹ, nó được đặt tên là raccoon vì nó rửa sạch thức ăn trong nước trước khi ăn. (GIF:) Mình nhớ có cái gif mấy nhỏ này rửa kẹo bông nữa cơ mà mình tìm không ra =))
Dần dần, thứ phá hoại này đã không thỏa mãn với những thứ chết như điện thoại di động, bánh quy, kẹo dẻo.
Nó bắt đầu nhìn chằm chằm vào những con vật cưng khác trên đường phố, và vươn ra móng vuốt độc ác của nó, Lý Bạch Đỗ Phủ đã bị nó bắt và vất trong hồ bơi.
Người tiếp theo gặp tai nạn chính là Cáo hoa, về phần vì sao không phải là Chiến Quốc, Ôn Thất Bạch cảm thấy có thể là bởi vì Chiến Quốc quá mập, túm không nổi, cho nên mới thả cho một con đường lui.
Cáo hoa là nạn nhân tiếp theo của thứ tai ương này, nhân lúc Cáo hoa chợp mắt không hề phòng bị, ném Cáo hoa vào bể bơi, Cáo hoa ướt át từ trong hồ bơi bò ra, đuổi theo thứ tai ương đó cào cả buổi chiều.
Nhưng mà, nếu như đổi Cáo hoa thành Tô Cảnh Dược mà nói, Ôn Thất Bạch lựa chọn thắp một cây nến.
Dung Hướng Thần nhìn một cục trắng vẻ mặt liệt nằm sấp trên ngực Ôn Thất Bạch, thế nhưng, nhìn kỹ, móng vuốt kia hình như có chút không yên phận.
Nó giống như đang chiếm tiện nghi.
Dung Hướng Thần bị suy nghĩ kinh hãi của mình làm cho giật giật, lại nhìn thoáng qua Ôn Thất Bạch mặt không chút thay đổi, lúc này mới nhớ tới hôm nay có chỗ nào không đúng.
"Tô Cảnh Dược hôm nay sao không ra ngoài?" Dung Hướng Thần mỗi lần đến đón Ôn Thất Bạch, Tô Cảnh Dược luôn cười tủm tỉm đưa Ôn Thất Bạch lên xe, nhưng hôm nay cư nhiên không đi ra.
Bên môi Ôn Thất Bạch gợi lên một nụ cười đùa giỡn, nhìn Tô Cảnh Dược mặt không chút thay đổi, ỷ vào Tô Cảnh Dược không phải người tùy ý nói điêu, chậm rãi mở miệng, "Đêm qua tôi đè anh ấy, hôm nay không dậy nổi."
Dung Hướng Thần cũng yên lặng tính toán khả năng anh quen Biết Tô Cảnh Dược nhiều năm như vậy, khả năng Tô Cảnh Dược bị đè.
Tuy rằng loại chuyện này phi thường phi thường phi thường không có khả năng, nhưng sự thật chính là Tô Cảnh Dược hôm nay hiếm thấy không đưa Ôn Thất Bạch đi ra, không thể nói hiếm thấy, mà là nói, duy nhất một lần không đi ra.
Lúc trước hai người cho dù cãi nhau, Tô Cảnh Dược đều sẽ đưa đến cửa.
Nghĩ đến đây, Dung Hướng Thần cúi đầu lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn trong nhóm.
Người đại diện vàng nhà họ Dung: Tin nóng tin nóng, Tô Cảnh Dược bị đè!
đa͙σ diễn lớn Chương Kỳ: Tôi không tin! @Tô Cảnh Dược
Anh đẹp trai Tần Tri Thư: Không tin +1. @Tô Cảnh Dược
Ninh Phàm (nhỏ hơn một chút so với đa͙σ diễn lớn của Chương Kỳ) đa͙σ diễn lớn: Không tin +2. @Ảnh đế Ôn
Cảnh sát Lục Mạch (lừa gạt mày): không tin + số cảnh sát của tôi.
Nhà khoa học Diệp Phong An: Ha ha, vui mừng.
Trình Thiên Ý (tôi tà dăm có quỷ theo sau): Ha ha, trừng phạt đúng tội.
Người đại diện vàng của Nhà họ Dung: Không thể giao tiếp với nhóm trẻ em khuyết tật trí tuệ như mấy người..
đa͙σ diễn lớn Chương Kỳ: Cút xéo!
Anh đẹp trai Tần Tri Thư: Cút xéo +1.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trời Sinh Thích Em
2. Mấy Mẩu Truyện Nhỏ Nhặt Được Khi Đi Dạo Một Vòng
3. Đồ Mi Không Tranh Xuân
4. Em Là Chân Ái
=====================================
Ninh Phàm (nhỏ hơn một chút so với đa͙σ diễn lớn của Chương Kỳ) đa͙σ diễn lớn: @Tô Cảnh Dược, anh họ anh họ mau đến đá lão Vương nhà bên ngấp nghé của chị họ này ra khỏi đám.
Chỉ có Tô Cảnh Dược rất bình tĩnh, mắt cá chết ngồi bên cạnh, nhìn điện thoại di động, Diệp Phong An và Trình Thiên Ý, hai người này anh đã nghĩ ra muốn trả thù như thế nào.
Dung Hướng Thần choáng váng vì máu, tuy rằng rất sợ, nhưng anh không thể không thừa nhận, anh ngất vì máu, thấy máu liền choáng váng, so với cho anh một gậy còn dứt khoát hơn.
Bảo tài xế đưa Dung Hướng Thần đến bệnh viện, Ôn Thất Bạch liền ôm Tô Cảnh Dược vào đoàn làm phim.
Lúc cậu quay phim, Tô Cảnh Dược ngồi xổm trên bàn bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Tô Cảnh Dược sau khi biến thành mèo, nhan sắc cũng là hạng nhất, chỉ bằng một thân lông trắng cao gấp n lần so với Ôn Thất Bạch.
Tuy nhiên, diễn viên bên cạnh không ai dám tiến lại gần, bởi vì luôn cảm thấy con mèo này, thật nguy hiểm.
Mặc dù nói là vật nuôi trong nhà, nhưng luôn có một loại khí thế mãnh thú chờ phát động, lúc nhìn người khác, luôn làm cho người ta lạnh lưng.
Buổi sáng khi quay xong, Dung Hướng Thần cũng băng bó mặt từ trong bệnh viện đi ra.
Ôn Thất Bạch mời anh ăn cơm, nhưng ở giữa lại kẹp đôi mắt cá chết của Tô Cảnh Dược giám thị.
Nhìn băng gạc trên mặt Dung Hướng Thần, Ôn Thất Bạch không có một chút ý tứ áy náy, Tô Cảnh Dược càng là hoàn toàn không có.
Tô Cảnh Dược nằm sấp trên bàn, trước mặt đặt đĩa, bên cạnh đặt chén, trên đĩa là miếng thịt xào cố ý gọi cho anh.
Tô Cảnh Dược nếm thử một ngụm, một chút hương vị cũng không có, lại uống một ngụm nước, nước đun sôi, không thích.
Hít hít mũi, Tô Cảnh Dược nhìn về phía lẩu có mùi thơm mê người.
Tô Cảnh Dược nhìn chằm chằm nồi lẩu trong chốc lát, Ôn Thất Bạch vớt ra một miếng thịt dê đặt ở trên đĩa trước mặt anh.
Thất Bạch đối với một con mèo còn tốt hơn đối với hắn, tuyệt đối sẽ khóc.
"Tại sao tôi không biết rằng cậu nuôi mèo?" Dung Hướng Thần thêm
cho mình một miếng rau xanh, nhìn về phía Tô Cảnh Dược đang gặm thịt.
"Bạn gửi nhờ tôi nuôi." Ôn Thất Bạch nói qua loa, lại vớt cho Tô Cảnh Dược một miếng thịt.
"Tô Cảnh Dược không có ý kiến gì?" Dung Hướng Thần thăm dò hỏi.
"Không có." Tiếp tục cho có lệ.
Tô Cảnh Dược rất hài lòng với những ngày há mồm là được ăn, cho đến buổi chiều quay xong trở về, ở trước cửa nhà mình nhìn thấy Trương Nghiêu.
"Anh Ôn, hôm nay Tô tổng không tới làm việc, ngài có biết chuyện gì
xảy ra không?" Trương Nghiêu sau khi nhìn thấy Ôn Thất Bạch liền đi tới, Tô Cảnh Dược bình thường trên cơ bản sẽ không vắng mặt, hôm nay lại không có một chút thông báo đã biến mất, điện thoại cũng không có ai nghe máy.
Ôn Thất Bạch không nhẹ không nặng cốc đầu Tô Cảnh Dược một cái, sao lại giải quyết sự việc không sạch sẽ như vậy, lại bị người ta tìm đến nhà.
Tô Cảnh Dược tỏ vẻ sáng sớm anh còn đang suy nghĩ làm thế nào dùng thân thể hiện tại làm một phát, nào có thời gian quản loại chuyện nhỏ lông gà lông tỏi này.
"Tối hôm qua anh ấy bị sốt, tôi đưa anh ấy đến bệnh viện, hôm nay lại nhiều việc quá, cho nên quên thông báo cho cô, chờ tối nay sẽ liên lạc với cô." Ôn Thất Bạch vô cảm mở miệng.
Trương Nghiêu gật đầu, nhưng rõ ràng không tin.
Tuy rằng cuối cùng vẫn khuyên được Trương Nghiêu đi, nhưng nếu Tô Cảnh Dược không xuất hiện, không chừng Trương Nghiêu sẽ báo cảnh sát.
Đến lúc đó, hiềm nghi lớn nhất chính là Ôn Thất Bạch.
"Nên làm sao bây giờ?" Ôn Thất Bạch nằm trên sô pha, dùng kịch bản
che mặt.
Trương Nghiêu đã tới tìm, Tô Cảnh Dược nhắn tin hoặc là những thứ khác khẳng định đều vô dụng, nhất định phải gọi điện thoại mới có thể khiến Trương Nghiêu tin tưởng anh còn sống.
Thế nhưng, Ôn Thất Bạch nhìn Tô Cảnh Dược đang kiên trì dùng móng vuốt sờ lên người cậu, cả người đều trào ra một cỗ cảm giác vô lực thật sâu.
"Hỏi anh đấy? Hiện tại phải làm sao? "Ôn Thất Bạch đem Tô Cảnh Dược nâng lên, "Chuyện anh chọc ra tự mình xử lý."