Trái tim giống như bị cái gì đó đột nhiên bóp chặt, ngay cả cách đập cũng quên mất, ánh mắt Tô Cảnh Dược nhìn chằm chằm, giống như muốn đem Ôn Thất Bạch mổ ra từng tấc từng tấc dò xét rõ ràng.
Ôn Thất Bạch vẫn mỉm cười, thật ra trong lòng đã âm thầm mắng chửi đồng đội heo Husky vô số lần.
"Xin chào, tôi vừa mới chuyển đến nơi này, tôi tên là Ôn Thất Bạch." Ôn Thất Bạch ý cười trong suốt, vươn bàn tay có chút phiếm hồng duỗi qua.
Tô Cảnh Dược rũ mắt nhìn bàn tay Ôn Thất Bạch đưa tới, lại dời tầm mắt lại nhìn gương mặt có chút tê cóng của Ôn Thất Bạch, sau đó cười nhạo một tiếng.
"Khế ước bán thân của cậu vẫn còn trong tay tôi. "
Ôn Thất Bạch: "..." Ngươi nói cái gì tôi nghe không có hiểu.
Tô Cảnh Dược giống như chưa từng nói qua câu nói vừa rồi, như không có việc gì vươn tay ra, nắm chặt tay Ôn Thất Bạch, giọng nói trầm thấp giàu từ tính, hơi mang theo ý cười, "Tô Cảnh Dược,rất vui, khi, được, làm, quen, với, cậu."
Gằn từng chữ một.
Ôn Thất Bạch cảm thấy đầu óc mình luẩn quẩn mới đến xem Tô Cảnh Dược, anh ta rõ ràng là không có ý tốt, một năm rồi mình thế mà còn chưa nhìn ra bộ mặt thật của nhà tư bản, quả thực rất ngu.
Ánh mắt Ôn Thất Bạch là trời sinh, có thể là tổ tiên của cậu có huyết mạch phương Tây, vốn đã sắp trung hòa, đến thế hệ này của cậu đột nhiên xảy ra dị biến, dẫn đến tướng mạo phương đông của cậu lại hết lần này tới lần khác mọc một đôi mắt xanh, bởi vì chuyện này lúc đi học không ít lần bị quản sinh xách đi, luôn tốn sức mới có thể giải thích rõ ràng mình vốn là đồng tử màu này.
Sau khi vào giới giải trí cũng thành thói quen đeo kính áp tròng màu đen, chỉ có sáng nay cảm thấy thời gian còn sớm cộng thêm tuyết rơi sẽ không có người đi ra, cho nên không đeo, hết lần này tới lần khác vận khí giảm mạnh gặp Tô Cảnh Dược, cậu quả thực là muốn ha ha.
Từ trong tay Tô Cảnh Dược vài lần mới rút tay mình ra được, Ôn Thất Bạch đội mũ áo lông, xoa xoa chóp mũi lạnh đến đỏ bừng, thở ra một ngụm hơi trắng, cong con ngươi lên, "Bên ngoài thật sự rất lạnh a, Tô tiên sinh, tôi xin phép đi trước. "
Trên vai thiếu niên dính vài bông tuyết, bông tuyết tung bay, rơi trên gương mặt Tô Cảnh Dược lại nhanh chóng hòa tan.
Thiếu niên đã đi qua rất lâu, chóp mũi Tô Cảnh Dược thậm chí còn tràn ngập hương chanh tươi mát mà thiếu niên kia lưu lại.
Husky nghiêng đầu nghi hoặc nhìn thoáng qua Tô Cảnh Dược, cúi đầu ngậm mâm cơm nhắm mắt đuổi theo Ôn Thất Bạch, hai con mèo cũng duỗi lưng trên ghế dài, lúc này mới nhảy xuống đuổi theo.
Trên thế giới không có khả năng có chuyện trùng hợp như vậy, Tô Cảnh Dược luôn luôn không tin những thứ này, một chuyện nói là trùng hợp, hai chuyện nói là trùng hợp, nhưng tất cả sự trùng hợp xếp chồng lên nhau, chính là sự thật.
Không thể tin được, nhưng nó hợp lý nhất.
Ôn Thất Bạch theo dấu chân lúc cũ lúc đi mà trở về, Chiến Quốc cùng Cáo hoa lại ghé vào đùi cậu cọ xát, tỏ vẻ không muốn đi bộ.
Ôn Thất Bạch lúc ôm hai đứa này đặc biệt muốn đánh một trận, đồng đội heo, cái gì gọi là đồng đội heo, ba cái thứ đang đi bên cạnh cậu chính là đồng đội heo, sự việc bại lộ, hiện tại cậu muốn chạy trốn, cực kì muốn chạy trốn, trở về gọi Vệ Khanh dậy rồi chạy trốn, sau khi hạ quyết tâm tốc độ dưới chân Ôn Thất Bạch càng nhanh hơn.
"Đi nhanh như vậy làm gì? Ở đằng sau có quỷ à?" Tô Cảnh Dược vui vẻ đuổi theo, như không có việc gì xảy ra hỏi.
Ôn Thất Bạch:... Bị tên biến thái quấn lấy.
"Ha ha ha, Tô tiên sinh, thật trùng hợp. "Ôn Thất Bạch đột nhiên dừng lại, kiên quyết cự tuyệt đưa Tô Cảnh đến nhà mình.
Tô Cảnh Dược cũng ngừng lại theo Ôn Thất Bạch, câu tiếp theo chính là lời thoại trêu chọc trên đường phố, "Không mời tôi đến nhà ngồi một chút sao? Hàng xóm, mới, đến. "
Ôn Thất Bạch cười gượng hai tiếng, như không có việc gì gãi gãi đầu mình, "Ngày hôm qua vừa mới chuyển tới đây, trong nhà rất loạn, hôm nào chờ tôi thu dọn xong nhất định mời anh qua tham quan. "
"Nếu đã là hàng xóm, khách khí những thứ này làm cái gì."Tô Cảnh Dược vươn ngón tay giúp Ôn Thất Bạch phủi bông tuyết rơi trên vai, ngữ khí thân mật, giống như bạn cũ quen biết nhiều năm, "Tôi có thể qua giúp cậu thu dọn. "
Ôn Thất Bạch tỏ vẻ ha ha, Tô Cảnh Dược không phải là thứ tốt lành gì, loại người này cậu không đề phòng anh ta thì cậu mất não rồi.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068)
Ngay khi Ôn Thất Bạch cùng Tô Cảnh Dược giằng co không dứt, cửa nhà Ôn Thất Bạch bị mở ra.
Vệ Khanh một thân áo ngủ bò sữa, nhập nhèm dụi mắt, nhìn xung quanh nửa ngày mới nhìn thấy Ôn Thất Bạch, Ô? Người đàn ông bên cạnh dường như hơi quen mắt.
"ŧıểυ Bạch~" Vệ Khanh căn bản là không nghĩ nhiều, hướng về phía Ôn Thất Bạch vẫy vẫy tay mà gọi.
Ôn Thất Bạch cảm thấy hôm nay cậu nhất định không thích hợp ra ngoài, vận may rất kém.
"Bạn cậu à?" "Ánh mắt Tô Cảnh Dược đảo qua trên người Vệ Khanh, sau đó lại rơi xuống trên người Ôn Thất Bạch, không có ý tốt mở miệng hỏi.
Vệ Khanh thấy Ôn Thất Bạch không trả lời, đạp dép lê nhảy lên, đến bên cạnh Ôn Thất Bạch vẻ mặt ngây thơ hỏi ra một câu hỏi giống Tô Cảnh Dược như đúc, "ŧıểυ Bạch, đây là bạn của cậu? "
Ôn Thất Bạch mặt đen như đáy nồi,không sợ đối thủ giống như thần chỉ sợ đồng đội giống như heo, hiện tại cậu đã có đồng đội giống như heo, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp phải đối thủ giống như thần.
Tô Cảnh Dược cùng Ôn Thất Bạch sắc mặt lại hoàn toàn trái ngược, cười như gió xuân, thậm chí còn còn tốt bụng trảlời vấn đề của Vệ Khanh.
"Chúng ta là hàng xóm đó, ŧıểυ Bạch vừa rồi còn chuẩn bị mời tôi đi thăm nhà mới một chút. "
Ôn Thất Bạch:...
Vệ Khanh cuối cùng không phụ danh hiệu đồng đội heo đưa Tô Cảnh Dược vào trong nhà, lại lấy cớ mình đi học sớm bỏ trốn.
Phòng khách chỉ còn lại Ôn Thất Bạch và Tô Cảnh Dược.
Ôn Thất Bạch rụt người xuống sô pha cúi đầu đọc kịch bản, bộ phim này sắp bắt đầu quay, cậu phải nhanh chóng đọc lại kịch bản.
Tô Cảnh Dược cũng không thấy ngại, tiến đến bên cạnh Ôn Thất Bạch cùng cậu xem kịch bản.
"Anh có thể đi sang bên cạnh một chút hay không, chen tới chen lui, chật chết đi được! "Ôn Thất Bạch cuối cùng cũng bị Tô Cảnh Dược chen tới chen lui chọc giận,cả nửa ngày một câu thoại cũng không thuộc được chỉ lo tranh đoạt kịch bản với Tô Cảnh Dược.
Tô Cảnh Dược liếc Ôn Thất Bạch một cái, giọng nói trầm thấp trêu ghẹo nói, "Như thế nào, gan cũng to hơn rồi, dám cùng chủ nhân hét lớn. "
"Chủ con mẹ nhà anh! "Ôn Thất Bạch cuối cùng đem lời nghẹn trong lòng một năm nói ra, mỗi lần Tô Cảnh Dược xưng chủ nhân đều đặc biệt muốn dỗi, hiện tại rốt cục có thể mắng anh ta một lần.
Thói quen của con người khó có thể thay đổi, Ôn Thất Bạch và Tô Cảnh Dược sớm chiều ở chung một năm, lại muốn che dấu, một số thứ luôn không che dấu được, ví dụ như thân mật cùng tín nhiệm.
Cho dù một câu cũng không nói, chỉ dựa vào động tác cũng có thể nhìn ra sự ăn ý cùng thân mật tuyệt đối không cách nào che dấu.