Xin chào mọi người, tôi tên là Husky, là một con...Husky
Công việc chính hàng ngày của tôi là liên tục cung cấp cho con người những câu chuyện cười.
Hôm nay, tôi muốn kể về con mèo đen và con sen xé thịt chết tiệt của nó trong căn nhà số 181 bên cạnh.
Đại gia tôi đây là một con chó phong độ, dù con mèo đen đó cào vào mặt bản đại gia, bản đại gia rất rộng lượng tha thứ cho cậu ta, nhưng cậu ta càng ngày càng trở nên quá đáng, ai muốn nhẫn nhịn thì nhẫn nhịt, Husky tôi đây không thể nhịn được nữa, cậu ta dám cướp bánh quy của tôi, còn đá bay đĩa ném của tôi.
Con mèo đen đó hôm nay lại ném đĩa ném (1) của tôi. Và lấy bánh quy của tôi đổ vào sữa trong tủ lạnh.
Người chết vì tiền, Husky chết vì thức ăn.
Hôm nay, tôi vẫn đang đấu tranh để lấy lại đồ ăn nhẹ của mình.
Ánh nắng chói chang, một con mèo đen dài bằng nửa người thích ý nằm trên tấm thảm tại cửa chính để tắm nắng.
Nghe được thanh âm trước mặt, mèo đen mở mắt, tròng mắt màu xanh biếc uể oải mà nhìn về con Husky trước mặt.
Ôn Thất Bạch chưa từng thấy một con chó nào lòng dạ hẹp hòi như vậy, không phải chỉ vừa cướp của nó một gói bánh à? Còn ở bên cậu náo loạn như vậy, mỗi ngày dùng biểu tình này, tư thế này nhìn cậu, cậu thực sự rất bất lực.
Husky thẳng người ngồi trước mặt Ôn Thất Bạch, đặt đĩa inox thường đựng cơm trước mặt cậu, dùng đôi mắt lam lẳng lặng nhìn thẳng vào Ôn Thất Bạch, thề sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích.
Ôn Thất Bạch trở mình và tiếp tục phơi nắng, Husky ngậm đĩa cơm tiếp tục nhìn theo, không thể phủ nhận con Husky này thông minh thật đấy, mỗi lần đều không nghiêng không lệch, trực tiếp ngăn ánh mặt trời, chỉ để lại bóng của nó.
Sau khi lặp lại điều này hai hoặc ba lần, cuối cùng Ôn Thất Bạch cũng khó chịu, cậu nâng móng vuốt lên tát liên tục, ở trên mặt Husky lưu lại dấu 5 móng vuốt rõ ràng, Husky tủi thân mà Husky không nói, ngậm đĩa cơm về vị trí, trước khi quay đi còn lưu luyến nhìn thoáng túi bánh quy trên mặt đất, tai ủ rũ đi vào ổ.
Mặt trời vừa lúc, Ôn Thất Bạch trong phút chốc liền rơi vào trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, cậu từng là người, là thân thể con người hoàn chỉnh. Lăn lộn ở giới giải trí hai, ba năm, vì đắc tội lãnh đa͙σ cao nhất của công ty mà rơi vào hình thức nuôi thả, vẫn luôn là ŧıểυ trong suốt, vừa mới nhận được một bộ phim mới sắp khởi chiếu. Sáng hôm sau lại biến thành một con mèo đen, ngước nhìn tấm biển quảng cáo trên tòa nhà cao tầng, thời gian hiển thị là 1 năm trước, Ôn Thất Bạch lại muốn chết đi sống lại.
Ôn Thất Bạch tự hỏi bản thân rằng cậu không phải là người xấu, phong cách làm người cũng không có vấn đề, lại càng không đi giết người phóng hỏa, làm nên sự việc trái luân thường đa͙σ lý, vì sao cố tình lại là cậu? Cố tình lúc vừa nhận được bộ phim mới, ngay thời điểm sắp khởi chiếu?
Thế nhưng Ôn Thất Bạch cũng không có dũng khí tự sát, có câu nói:Chết tử tế không bằng được sống lại. Không chừng một năm sau cậu lại xuyên trở lại thân thể. Cho đến một ngày bị Tô Cảnh Dược nhặt từ thùng rác về nhà, cậu mới bắt đầu cuộc sống của một con mèo vô dụng.
Văn phòng Tổng giám đốc Trụ sở Tập đoàn Tô thị.
Tô Cảnh Dược nhấp một ngụm cà phê, hoàn toàn không để ý đến cái người đã gây rối trong văn phòng buổi sáng, đặt một tài liệu đã phê duyệt để sang một bên.
"Tôi muốn ŧıểυ Hắc! Tôi muốn ŧıểυ Hắc! Anh trai à~ cho tôi mượn ŧıểυ Hắc! Tôi muốn ŧıểυ Hắc! " Người đàn ông đối diện đập bàn hô to có vẻ không đạt được mục đích thề sẽ không bỏ cuộc, ở trong văn phòng làm loạn cả buổi sáng, một ngụm nước cũng chưa uống, lặp đi lặp lại câu: "Tôi muốn ŧıểυ Hắc! "
Tô Cảnh Dược dựa lưng vào ghế, xoay ghế lại, đưa lưng về phía bàn làm việc, tiếp tục phê duyệt văn kiện.
" Tôi muốn ŧıểυ Hắc! Tôi muốn ŧıểυ Hắc " Chương Kỳ thấy phản ứng của Tô Cảnh Dược ngày càng thờ ơ thì càng thêm quậy phá, vừa hét vừa vỗ bàn.
Tô Cảnh Dược không thể chịu được nữa mà ấn nút trên bàn, gọi thư kí vào.
Cánh cửa bị đẩy ra, nữ thư ký đeo kính không gọng, mặc quần tây chuyên nghiệp, có vẻ rất giỏi giang, cô bước đến bàn của Tô Cảnh Du, đỡ mắt kính, kính cẩn nhìn Tô Cảnh Dược, " Tô tổng. "
Tô Cảnh Dược đầu đau, xoa xoa thái dương, giơ ngón tay chỉ vào Chương Kỳ, "Gọi bảo vệ lên kéo cậu ta đi"
Sau khi sững sờ vài giây, nữ thư ký trở lại trạng thái bình thường, vươn tay làm động tác mời: "Giám đốc Chương, mời đi bên này."
Chương Kỳ ôm ghế sô pha có xu hướng không muốn đi. Đùa cái gì vậy? Vất vả lắm mới tìm được đối tượng phù hợp sao có thể từ bỏ dễ dàng như vậy. Nếu hôm nay anh đi rồi, anh sẽ không được công nhận là đa͙σ diễn nghiêm khắc nhất làng giải trí. Anh là một người cầu toàn, theo đuổi sự hoàn hảo cho bất kì vai diễn nào dù là một người qua đường. Hiện tại phim này còn thiếu một con mèo đen, nếu từ bỏ bây giờ, cả bộ phim sẽ không thể bắt đầu quay, được không hả?
Tục ngữ nói rất đúng, không thể trêu vào còn trốn không nổi?
Tô Cảnh Dược bị Chương Kỳ quậy cả buổi sáng, não sắp nổ tung, tên này còn ở trong phòng sống chết không chịu đi, anh lại không có biện pháp làm tới cùng, đành cầm áo khoác đi ra ngoài.
Chương Kỳ một mặt muốn đi theo Tô Cảnh Dược ra ngoài, mặt khác lại sợ Tô Cảnh Dược đào hố đợi anh nhảy vào, anh vừa ra khỏi cửa sẽ bị bảo vệ kéo đi. Do dự nửa ngày, vẫn quyết định ôm cây đợi thỏ, ôm sofa sống chết không đi.
Nữ thư ký và Chương Kỳ bị bỏ lại để nhìn nhau:...
Nữ thư ký lúng túng chỉnh lại kính, ngập ngừng nói: "Giám đốc Chương, nếu không chúng ta xuống lầu mua cơm, sau khi ăn xong ngài có thể tiếp tục đợi."
Chương Kỳ ôm chân ghế sô pha, tự hỏi một lúc rồi trịnh trọng gật đầu, "Tôi muốn thịt kho tàu, một chai nước uống. Tôi để tiền trong túi bên phải. Cô có thể tự lấy."
Nữ thư ký:...
Tô Cảnh Dược nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, hôm nay về sớm nửa giờ, vật nhỏ trong nhà kia nhất định sẽ vui vẻ.
Không ai biết ŧıểυ Hắc có vui hay không, Tô Cảnh Dược lại rất không vui, bởi vì anh nhìn thấy con mèo của mình đang ném bánh quy hình khúc xương vào hộp sữa trong tủ lạnh, trên bàn còn có một túi bánh quy cho chó.
Nhìn thấy Tô Cảnh Dược trở về, toàn thân Ôn Thất Bạch cứng đờ, bộ dạng sự việc bại lộ không thể che dấu nữa rồi, quay đầu đẩy chai sữa bò ra, sữa tràn ra khắp bàn, bị cậu giẫm mạnh mấy lần, lúc này mới hung hăng đóng sầm cửa tủ lạnh, quay ngoắt đầu đi.
Tô Cảnh Dược:... Anh còn chưa bắt đầu tức giận, nhưng vật này lại tức giận trước, không thèm nói đa͙σ lý, chuyện xấu bị bại lộ cũng không một chút chột dạ nào.
Tô Cảnh Dược suy nghĩ kỹ càng, Ôn Thất Bạch bắt đầu các hành động chuyện vô nghĩa khi anh ta vô tình nói rằng sẽ triệt sản Ôn Thất Bạch.
Từ đó về sau, Tô Cảnh Dược luôn tình cờ tìm thấy vài con gián chết và chuột chết trong góc nhà, thậm chí còn ném thẳng lên bàn làm việc của anh, anh không hề sợ hãi mà thư kí đem chúng từ nhà riêng của bị dọa sợ không nhẹ, mà ŧıểυ Hắc nhà mình ngày đó sắc mặt cũng thối không tả được.
Chẳng trách Husky ngày nào cũng ngồi xổm ở cửa ổ cắn đĩa inox, Tô Cảnh Dược cảm thấy Husky rất kỳ quái, nhưng bây giờ sự thật bại lộ, ŧıểυ Hắc nhà mình không chỉ đánh người, còn đoạt bánh quy, cái đồ Husky tham ăn kia từ bỏ mới thật sự kì quái.
"Lại đây!" Tô Cảnh Dược ngồi tại bàn ăn, nhìn xuống bánh quy không còn chưa tới một nửa, nhìn bóng lưng Ôn Thất Bạch mà hô lên một tiếng.
Tô Cảnh Duợc đỡ trán, vừa mới thoát khỏi Chương Kỳ ở công ty, lại bị mèo nhỏ nuôi trong nhà làm tức giận không nhẹ, giống như đang nuôi một đứa trẻ to xác vậy.
Ôn Thất Bạch nhảy lên ghế sô pha, cào ghế sô pha tăng thêm vài dấu chân, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Tô Cảnh Dược, đánh giá Tô Cảnh Dược từ trên xuống dưới mấy lần, ngáp dài rồi nằm trên sô pha, thật quá nhàm chán, còn sáu tháng nữa mớ có thể qua một năm này, thật muốn chết quá điiiii.
"Sao vậy? Còn dám giận dỗi với chủ nhân? Hử?" Tô Cảnh Dược đành đầu hàng, không cần biết đúng sai ra sao,giữa Ôn Thất Bạch và Tô Cảnh Dược, Tô Cảnh Dược luôn cúi đầu trước, Tô Cảnh Dược ôm Ôn Thất Bạch lên, để cậu nhìn thẳng vào mình.
Ôn Thất Bạch vô tội giơ chân lên, nghiêm túc nhìn chân của bản thân, chỗ nào cũng nhìn, nhưng lại không thèm nhìn Tô Cảnh Dược, đúng là một chủ nhân tồi tệ không tôn trọng người ta chút nào.Tô Cảnh Dược mất bình tĩnh trước bộ dạng biệt nữu của Ôn Thất Bạch, mạnh mẽ xoa đầu Ôn Thất Bạch đến mức rối tung, sau đó thu tay lại, phá lên cười.
Cười mẹ nhà anh! Ôn Thất Bạch giơ bàn chân lên vỗ vào má Tô Cảnh Dược, sức lực của mèo con không mạnh nên không duỗi chân ra được, Tô Cảnh Dược cảm thấy đệm thịt mềm mại xẹt qua má mình, có nhiệt độ cao hơn một chút so với con người., kèm theo dòng điện tê dại.
"Được rồi, đừng tức giận nữa." Tô Cảnh Dược vuốt lông Ôn Thất Bạch an ủi, "Buổi trưa muốn ăn gì? Anh làm cho em."
Tô Cảnh Duợc thường không bao giờ về nhà, cho đến khi anh nuôi Ôn Thất Bạch, giờ giấc sinh hoạt và làm việc mới trở nên cos quy luật, biệt thực cũng có chút nhân khí. Bởi vì mèo con này khác với mèo bình thường, nó không phải là cú đêm, luôn theo nguyên tắc đi ngủ lúc mười giờ đêm, ngủ đến khi mặt trời mọc.
Ôn Thất Bạch ngồi xổm trên sô pha, Tô Cảnh Dược đi phòng bếp nấu ăn.
Cậu đã từng nghe nói về sự tích của vị thiếu gia họ Tô này, anh là một tên cặn bã, chơi trò bao dưỡng minh tinh nhiều đếm không xuể, nhưng vì có tiền, những vị minh tinh đó đều vội vàng đến giao lưu. Cậu đến nơi này hơn nửa năm, vị chủ nhân này hằng này đều chạy về nhà trước 7 giờ tối, còn xuống bếp thường xuyên, nấu cơm ngon một cách ngạc nhiên.
Trúc mã của Ôn Thất Bạch đã từng nói câu nói kinh điển này, "Đàn ông cặn bã đều nấu đồ ăn ngon, còn người đàn ông tốt như Lão Tử thì không cần nấu ăn gì cả."
Ai biết rằng lúc trước trúc mã nói lời này, lúc sau liền cùng bạn gái chia tay, tốc độ cực nhanh, làm người người tặc lưỡi.
Ôn Thất Bạch tò mò nhìn vào phòng bếp, câu thật ra chưa từng thấy ŧıểυ minh tinh được Tô Cảnh Dược bao dưỡng đến nhà, xem ra lời đồn đại bên ngoài cũng không nhất định là sự thật.
Mặc kệ ghế sô pha bị trầy xước với vết cào ở khắp nơi, Ôn Thất Bạch vươn vai, nhảy xuống đi về phía phòng bếp.
Một phát nhảy lên thớt, Ôn Thất Bạch ngồi bên chậu rửa nghiêng đầu nhìn Tô Cảnh Dược.
Tô Cảnh Dược cầm thìa trong tay, nghiêng đầu nhìn Ôn Thất Bạch, thật sự sợ Ôn Thất Bạch không cẩn thận tự đem mình rơi xuống chảo dầu, cho nên càng quan sát cẩn thận hơn.
Ôn Thất Bạch ngồi ngay ngắn bên cạnh, xem Tô Cảnh Dược nấu ăn còn thích hơn ngồi ngốc trên sô pha. Tô Cảnh Dược đem nhà của mình biến giống như một nhà tù, thậm chí không có TV. Làm hại Ôn Thất Bạch mỗi lần muốn xem đều phải ngồi xổm bên cửa sổ hàng xóm, sống như vậy có ích lợi gì, chưa kể cậu cũng từng đóng nhiều phim truyền hình lớn, tuy ít cảnh nhưng ít ra cũng có thể xem.
Hầu hạ Ôn Thất Bạch ăn xong cơm trưa, Tô Cảnh Dược lại tịch thu bánh quy, liên tục giải thích cho Ôn Thất Bạch rằng không được giở trò, liền đi ra ngoài.
Ôn Thất Bạch ra khỏi cửa nhỏ để phơi nắng, Husky lại ngậm hộp ơm chắn trước mặt cậu.
Nhớ ăn không nhớ đau chính là nói con chó này.
Ôn Thất Bạch nhìn lướt qua dấu chân mèo trên mặt Husky, suy nghĩ một hồi, dường như không còn chỗ để đặt móng vuốt nữa, sau đó cậu từ bỏ ý định thu thập Husky.
Khu vực Ôn Thất Bạch sinh sống là một khu biệt thự cao cấp, các nhân viên bảo vệ tuần tra 24/7, các gia đình đều không mấy để ý đến vật nuôi, về cơ bản đều được thả rông. Nhiệm vụ chính của những nhân viên bảo an là trông xoi mấy vị tổ tông này, không thể ra khỏi ŧıểυ khu, đây cũng là nguyên nhân nửa năm trước Ôn Thất Bạch chạy trốn thất bại, rất nhiều lần cậu đến cạnh cửa rồi vị bắt quay đầu về.
Ôn Thất Bạch chậm rãi đi về phía tước, quả nhiên khi vừa mới cách cổng ŧıểυ khu mấy trăm mét, bảo vệ liền cảnh giác nhìn qua, không phải bọn họ cố ý, chính là vị tổ tiên này quá thông minh, mỗi lần đều sử dụng các phương pháp khác nhau để chạy trốn theo những cách khác nhau, hơn nữa chủ nhân của vị tổ tông này siêu lợi hại, cả ŧıểυ khu cũng không đắc tội nổi. Họ chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm, Ôn Thất Bạch cứ thế đã được vào sổ đen của đội bảo an.
Ôn Thất Bạch loanh quanh trong cổng vài lần, khiến tất cả nhân viên bảo vệ sợ hãi, sau đó mới chậm rì rì tiếp dục dạo quanh những con đường khác.
Không hiểu sao sau khi biến thành mèo, cậu càng thích trêu chọc người khác, lúc nào cảm thấy đặc biệt vui sướиɠ.
Đột nhiên, đám đông đứng thành vòng tròn trước mặt khiến Ôn Thất Bạch chú ý.
HẾT CHƯƠNG I
Halo lần đầu edit có gì sai xót mong mọi người góp ý nha tym tym.