Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

CHƯƠNG 120: CÙNG NHAU ĐI DƯỚI TRỜI TUYẾT RƠI

Trước Sau

break

CHƯƠNG 120: CÙNG NHAU ĐI DƯỚI TRỜI TUYẾT RƠI

Thẩm Tinh Không nói xong câu đó liền cúi mặt xuống.

Trong lòng không biết tại sao, cô lại cảm thấy vừa hốt hoảng lại vừa chua xót.

Thẩm Chi Diệu chẫm rãi nhấp một ngụm rượu, nhìn Thẩm Tín Dương và Thẩm Tinh Không, anh nhướn mày lên.

“Đối tượng để kết hôn cũng có một người, có điều đó không phải là Lạc Đơn Thụy.”

Con tim Thẩm Tinh Không đột nhiên run lên, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Thẩm Chi Diệu.

Thẩm Tín Dương nheo mày lại, có vẻ bực dọc: “Tiểu tử thối, con cũng học người ta cái trò chơi đùa với phụ nữ à! Cẩn thận ông già này đánh gãy chân con đấy!”

Thẩm Chi Diệu nhìn Thẩm Tín Dương nói kiên định: “Con không đùa đâu! Nếu như con kết hôn thì con sẽ cưới cô ấy, nếu như con có con thì mẹ của bọn trẻ nhất định cũng là cô ấy. Có điều ba, bây giờ cô ấy vẫn không thể kết hôn với con được, con phải đợi cô ấy vài năm nữa.”

Thẩm Chi Mi nhìn bộ dạng có chút kì lạ của Thẩm Tinh Không và Thẩm Chi Diệu liền cười cười: “Đúng là kì lạ thật đấy, lại còn có người phụ nữ mà nhị Thẩm thiếu gia không lấy được? Cô gái đó cũng không biết là người thế nào mà còn phải đợi ? mấy năm nữa chú có mà sắp đầu bốn rồi!”

Thẩm Chi Diệu nhướn mày: “Chị nói lời cũng không cần khoa trương thế đâu, em có già thì cũng phải mười năm nữa mới đầu bốn, làm ơn chị đừng có nói em cứ như sắp thành ông cụ không bằng.”

Khoảng cách về tuổi tác làm trong lòng anh cảm thấy rất không thoải mái.

Đặc biệt là Thẩm Tinh Không vẫn còn nhỏ như vậy, non nớt giống như một bông hoa vừa chớm nở, mỗi lần có ý làm chuyện đó với cô anh lại cảm thấy bản thân mình dường như rất tàn ác.

Thẩm Tín Dương nhìn Thẩm Chi Diệu, nói cảnh cáo: “Con có ý kiến của riêng con, ta cũng biết con không phải người sẽ làm bữa, nhưng con cũng biết sức khỏe của ta không tốt, chẳng còn đợi được mấy năm nữa, nếu như con hiểu chuyện thì hãy sớm kết hôn rồi sinh con cho ta bế!”

Thẩm Chi Diệu tranh thủ lúc Thẩm Tinh Không đang ngẩng đầu lên, anh liếc nhìn cô rồi nói chắc từng chữ một: “Con sẽ cố gắng sớm thuyết phục cô ấy gả cho con!”

Thẩm Tinh Không cảm thấy sợ hãi trước sự nghiêm túc và quyết tâm của anh, suýt nữa thì cô làm rơi cả bát cơm xuống, vội vàng nhìn ông nội và nói: “Con có thể....”

“Không được.”

Thẩm Chi Diệu nhẹ nhàng cắt ngang lời cô: “Tiểu Tinh, cháu quên chú đã nói với cháu à, sức khỏe ông nội không tốt, không chịu được sự ồn ã quấy rầy. chú sẽ đợi vài năm nữa mới kết hôn, nhà bên đó có nhỏ hơn nữa cũng vẫn ở thêm được một người nữa, còn nhắc tới chuyện chuyển đi thì đừng trách chú.”

Bầu không khí có vẻ căng thẳng, Thẩm Tín Dương lên tiếng làm cho bầu không khí dịu bớt đi.

“Thôi bỏ đi, thích kết hôn thì kết không thì thôi, ta cũng không ép con làm cái gì. Còn về phần Tiểu Tinh, đừng có hơi tí là nói chuyển rồi lại quay về, ông biết chú Hai nghiêm khắc với cháu nhưng thế cũng là tốt cho cháu, cháu cứ như thế làm như chú Hai bạc đãi cháu không bằng, chẳng trách để cho chú ấy tức giận, sau này đều phải nghe theo sự sắp đặt của chú Hai, cháu đừng có tự mình ra quyết định bừa bãi.”

Thẩm Tinh Không nghiến răng, nhìn điệu cười đắc ý và đều giả của Thẩm Chi Diệu ở phía đối diện, cô chỉ muốn ngay lập tức nói ra những hành động ác độc của Thẩm Chi Diệu với ông nội, để ông nội làm chủ cho cô – trừng phạt đích đáng Thẩm Chi Diệu.

Thế nhưng....

Sống mũi cô cay cay, cô biết bản thân mình không thể, cũng không dám....

Sự việc này quá đáng sợ, cô không dám nói ra, càng không dám nói với ông nội – người mà tuổi đã nhiều và sức khỏe không con tốt....

Sau bữa cơm, Thẩm Tinh Không đỡ Thẩm Tín Dương lên phòng trên tầng.

Đóng cửa lại, Thẩm Tinh Không liền nói ra hết những lời muốn nói với ông nội.

Tuy cô không thể nói ra nguyên nhân cô muốn thoát khỏi Thẩm Chi Diệu nhưng cô có một lý do rất hợp lý đó là cô phải thi đại học.

Thẩm Tín Dương vẫn luôn tôn trọng con cháu khi chúng có kết hoạch riêng của chúng.

Nghe Thẩm Tinh Không nói ra suy nghĩ của mình, Thẩm Tín Dương cũng không phản đối, chỉ bảo cô hãy suy nghĩ và cân nhắc khi chọn trường và chọn ngành, tránh sau này đi sai con đường. 

Thẩm Tinh Không vốn định dựa vào bản thân mình, nhưng trải qua sự việc tối qua, cô sợ đến chết vẫn phải ở bên cạnh Thẩm Chi Diệu chịu dự giày vò vì thế cô chỉ có mặt dày cầu xin Thẩm Tín Dương tìm người trong trường để trợ giúp cho cô.

Cô tìm hiểu được một trường có thiết kế lớp dự bị đại học, họ chọn những thí sinh có điểm cao nhất từ khắp các nơi tới cho phép nhập học trước, bồi dưỡng một năm sau đó thì nhà trường sẽ phân chuyên ngành.

Bây giờ cô học chen vào, thêm với việc ôn tập có gì không hiểu còn có thể hỏi những học sinh đó.

Bây giờ cô đã muốn rời khỏi nhà đi học, đợi tới năm sau khi thi đại học thì cô sẽ quay về để tham gia.

Cô suy nghĩ và cảm thấy bây giờ xin học vào những lớp đó rất có lợi cho việc cô chuyên tâm học hành.

Thẩm Tín Dương có chút không hiểu tại sao cô lại muốn vội rời khỏi nhà đi như vậy, Thẩm Tinh Không cũng giải thích vòng vo.

Thẩm Tín Dương thì hiểu là cô vì sợ nhỡ việc kết hôn đại sự của Thẩm Chi Diệu, cũng biết cô không muốn trở thành hòn đá cản đường của người khác.

Hơn nữa, Thẩm Tín Dương cũng cảm thấy đúng là nên để cho Thẩm Tinh Không đi ra ngoài trải nghiệm và rèn luyện.

Thẩm Chi Diệu đã quản lý cô có phần hơi nghiêm khác, điều này cũng không có lợi lắm cho việc rèn luyện ý thức độc lập và sự tự tin của cô.

Suy nghĩ vậy Thẩm Tín Dương cũng thở phào một tiếng rồi nói sẽ tìm người hỏi xem, bảo cô đừng có hi vọng quá và việc đi đường tắt.

Nếu đã muốn dựa vào bản thân thì cũng không nên lại dựa vào mối quan hệ của gia đình....

Thẩm Tinh Không nghe vậy trong lòng cũng cảm thấy có chút thất vọng.

Nhưng hai người cũng ngầm hẹn với nhau, quyết định giấu không để cho Thẩm Chi Diệu biết.

Khi Thẩm Tinh Không từ trên lầu đi xuống, trời đã tối rồi.

Thẩm Chi Diệu đã mặc áo khoác ngoài vào,dựa lưng trên ghế sô pha, trong tay cầm chiếc áo khoác của cô đứng yên lặng ở đó.

Nhìn cô đi xuống, Thẩm Chi Diệu bỏ chiếc áo ra định mặc vào cho cô.

Thẩm Tinh Không vội vàng né đi, tự mình lấy áo mặc mặc, chào Thẩm Chi Mi một tiếng rồi rời đi.

Nét mặt Thẩm Chi Diệu có chút lạnh lùng, không nói gì mà đi theo Thẩm Tinh Không.

Thẩm Chi Mi nhìn bộ dạng kì quái của hai người, hức một tiếng: “Hiên Trình Tiến, con không nghe lời mẹ cố gắng mà theo đuổi Tinh Không, theo mẹ thấy á, chú Hai con ra tay rồi, có điều mẹ thấy Thẩm Tinh Không dường như không hề có ý đó, cái đồ tiểu tử đáng chết Hiên Trình Tiến ơi là Hiên Trình Tiến, cứ gắng sức thì vẫn có hi vọng đấy....”

Đi ra từ Thẩm gia, chiếc xe được lái ổn định trên dường.

Buổi tối trời tháng mười rất lạnh, bầu trời mờ mịt, chẳng mấy chốc mà những bông tuyết li li liền bay nhẹ nhàng xuống dưới đất.

Thẩm Chi Diệu kéo cửa xe xuống, nhìn bầu trời màu trắng bạc, đột nhiên liền bảo tài xế dừng xe lại.

Chiếc xe dừng lại, anh nhìn Thẩm Tinh Không, gọi cô bước xuống xe giọng nghe rất nghiêm trọng.

Thẩm Tinh Không biết anh muốn nói chuyện với cô, cũng tốt.

Cô bước xuống xe, mới phát hiện ra trời đúng là rất lạnh.

Nhìn cô co người lại, Thẩm Tinh Không kéo găng tay của mình ra, nắm lấy tay cô rồi đeo vào cho cô, chiếc găng tay to hơn nhiều so với bàn tay nhỏ bé của cô, cảm giác bùng nhùng, nhưng cũng lại vô cùng ấm áp.

Thẩm Chi Diệu cúi đầu xuống nắm lấy tay cô, ánh mắt anh dần dần trở nên nhẹ nhàng và ươn ướt.

Thẩm Tinh Không nhìn bộ dạng đó của anh, không biết tại sao cô cũng không còn đề phòng anh nữa.

Thẩm Chi Diệu nắm chặt tay cô trong tay mình, anh dắt tay cô đi chầm chậm men theo con đường vắng vẻ.

Bông hoa tuyết li ti rơi xuống hai hàng lông mày Thẩm Tinh Không, còn chưa đợi cô ra tay, người đàn ông đứng bên cạnh đã đưa tay ra lau đi cho cô.

Thẩm Tinh Không còn chưa biết phản ứng thế nào, chỉ nghe thấy anh nói: “Tiểu Tinh, có phải em rất để ý tới sự tồn tại của Lạc Đơn Thụy không?”

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc