Hồng Ngọc nuốt hận vào trong, cố gắng đè nén tia tức giận trong đáy mắt, trưng ra bộ mặt đau đớn và tủi thân vô cùng: “Văn Hóa nói cậu gửi tặng cho mình, mình không hề dối trá!”
“Trịnh Văn Hóa?” Cả Hạ Lam và Trần Duy đều ra sức hỏi lại, nhưng giọng nói một người cao vút, một người trầm lắng thể hiện hai thái cực khác biệt của cảm xúc.
Nghe thấy câu hỏi đồng thanh này, nữ chính càng bị dọa ác, nước mắt sắp lăn ra đến nơi.
Này! Khoá van vào, ướt sàn cửa hàng tôi cô có lau được không? Hở tí là rơi lệ, người cô nặn từ nước ra đấy à?
“Đúng vậy!” Hồng Ngọc liên tục gật đầu, cúi mặt nhỏ giọng “Không tin cậu có thể hỏi cậu ấy!”
“Hồng Ngọc tiểu thư từng là bạn thân của tôi đấy nhỉ!” Hạ Lam mỉa mai cười, sau đó đá mắt về phía Trần Duy vẫn còn nghi hoặc “Chẳng lẽ cô không biết quan hệ của tôi với Văn Hóa đó là thế nào? Hay là cô cố tình không hiểu? Thấy lợi liền quên đi tất thảy?”
“Cậu.. Mình..” Hồng Ngọc dĩ nhiên biết rõ Văn Hóa chán ghét Hạ Lam đến đâu, thế nên việc cậu ta nói câu kia chỉ là dối trá để dụ dỗ cô lấy viên kim cương đen này mà thôi. Nhưng thế thì sao chứ? Tư cách của cô Hạ Lam thối tha này được phép đánh giá sao? “Văn Hóa nói với mình hai người vẫn là bạn..”
“Ha ha, hai người thân thiết ghê ta..” Hạ Lam xiết chặt viên kim cương trên tay, thỏa mãn nhìn mặt Trần Duy lúc xanh lúc trắng, không biết nên hành xử ra sao.
Giống hệt như Thanh Tùng hôm đó, lúc anh ta phát hiện ra nữ thần của mình thật ra không hề sạch sẽ giống như mình tưởng tượng. Nào, cho tôi xem đi, tiếp theo anh sẽ phản ứng thế nào? Bỏ mặc nữ chính hay tiếp tục theo định tuyến làm nam phụ si tình đến cùng?
“Chuyện này Văn Hóa cũng tâm sự với cô rồi? Cô ở cùng chăm sóc Văn Minh suốt vậy thì nói chuyện với cậu ta kiểu gì? Nhắn tin gọi điện? Hay.. Tối hôm đó ra ngoài hẹn hò rồi nói?”
“Nguyễn Hạ Lam!” Trần Duy cuối cùng cũng tỉnh, anh ta đưa tay kéo Hồng Ngọc vẫn yếu đuối nằm dáng nàng tiên cá dưới đất lên, nhẹ ôm vào lòng “Cô câm miệng! Đừng hòng vu oan cho người khác!”
“Tôi chỉ nói sự thật!” Hạ Lam lắc đầu nhíu mày thật sâu “Hồng Ngọc chính là loại con gái đó, nay đi với Văn Hóa, mai đi với anh, ngày kia lại đòi hỏi ở cạnh Văn Minh.. Cô ta xứng sao? Thứ đồ thiếu sĩ diện!”
“Sao.. Sao cậu lại nói mình thế chứ?” Nữ chính cuối cùng cũng không chịu được công kích của cô nữa, ôm mặt khóc nức lên. Điều này khiến cho vệ sĩ bình bông nào đó vô cùng tức giận và luống cuống, anh ta vội vã tìm trong túi áo khăn tay, đưa đến lau mặt cho người đẹp “Mình và cậu dù sao cũng là bạn thân..”
“Xứng hay không xứng.. Hạ Lam cô đủ tư cách nhận định à?” Trần Duy lau nước mắt cho người đẹp xong xuôi liền xoay người đưa nữ chính ra xa, dặn dò cô nàng đứng nguyên ở đó. Anh ta không muốn để Hồng Ngọc nhìn thấy vẻ hung dữ của mình lúc này, cũng có thể do nội dung những câu nói sau đây không tiện để một kẻ ngoại đạonhư nữ chính biết “Nói cho cô hay, cô cũng chẳng là gì đâu mà lên mặt như thế!”
“...”
“Nghĩ cậu Minh thật sự tốt với cô hay sao? Nghĩ cậu Minh thật sự muốn chiều chuộng ở bên cô hay sao? Nghĩ cậu Minh thật sự có kiên nhẫn trò chuyện với cô hay sao?..” Anh ta cười khẩy, mỗi một câu nói phát ra lại thêm một tầng uy lực. Hạ Lam tạm thời im lặng, tập trung lắng nghe xem vị thầy giáo gương mẫu này chuẩn bị ra chiêu gì “Tất cả đều là kế hoạch của cậu ấy cả! Từ chuyện kết hôn với cô cho tới việc đem cô ra làm mồi nhử và cả vấn đề tập đoàn Trịnh gia.. Mọi thứ đều thuộc sắp xếp của Văn Minh hết rồi! Loại con gái dơ bẩn như cô có ngày hôm nay đều do cậu ấy cảm thấy cô có giá trị trở thành một quân cờ! Ở đó mà lên mặt, ở đó mà cao ngạo.. đến lúc bị cậu Minh đá đi tôi xem cô còn oai ve được tới mức nào!”
“Quân cờ trong kế hoạch của cậu ta?” Hạ Lam nhíu mày, khó tin hỏi lại “Thầy Duy, bôi nhọ chính ông chủ của mình để bảo vệ một cô gái tôi nghĩ không nên lắm đâu! Nếu Văn Minh biết anh nói về cậu ta thế này, đảm bảo cậu ta sẽ đá anh trước khi đá tôi!”
“Vẫn còn tự tin quá nhỉ?” Trần Duy kiên quyết lật bài “Vậy có bao giờ cô nghĩ xem những tấm ảnh đó vì sao xuất hiện đúng lúc như vậy? Lại có bao giờ cô động não thử coi, lẽ gì khiến cho Văn Hóa kia có thể thuận lợi lên ngôi, còn đủ sức thanh trừng toàn bộ Trịnh gia hay không?..”
“...”
“Nguyễn Hạ Lam, cô đúng là đồ ngu!”
“Đáng đời bị người ta xoay cũng không hề biết!”
“...”
Sau khi nhỏ giọng lăng mạ Hạ Lam bằng những lời lẽ không ai nghĩ có thể thốt ra từ miệng một vị giảng viên đáng kính, Trần Duy lục trong túi áo một tấm danh thiếp, ném xuống chân cô. Theo quán tính, Hạ Lam đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy trên mặt danh thiếp trắng tinh in một dòng chữ đơn giản “Trịnh Văn Minh”, bên dưới dòng chữ chính là dãy số điện thoại nho nhỏ. Hẳn đây là danh thiếp của cậu ta, và Trần Duy trong lúc tức giận đã ném cho cô với mục đích gì đó không hay ho lắm..
Quả nhiên không cần cô suy đoán nhiều, vị trợ lí này đã cười khẩy, xoay người cao giọng: “Nếu cô nghĩ mình có vị trí trong lòng cậu Minh thì thử gọi điện xem. Xin cá với cô rằng cậu ấy nhất định không thèm nhấc máy.. Vì đơn giản cô chỉ là mặt hàng hết giá trị lợi dụng!”
*
Hai người bọn họ đồng loạt mở cửa muốn ra. Đám người quản lý thấy cả ba đã nói chuyện xong xuôi lập tức tươi cười nhào đến xích người. Ô này, gì thì gì trên người cô gái kia vẫn còn mặc đồ của cửa hàng đấy, không thanh toán đã muốn đi, đừng mơ!
Vậy là mặc kệ Trần Duy và Hồng Ngọc bị dây dưa bên kia, Hạ Lam nhăn mày, vẫn quyết định đem tấm danh thiếp của Văn Minh cầm lên. Cô nhìn qua nhìn lại, trắng bóc luôn! Người này tiết kiệm mực in cho quốc gia hết sức, danh thiếp kiểu quái gì mà ngoài dòng tên và số điện thoại hoàn toàn không còn thông tin gì khác nữa. Ây gô, thôi thì thế cũng được, ít ra Hạ Lam còn tìm thấy phương thức liên hệ với Văn Minh. Chứ như trước đây, đến cả số điện thoại của cậu ta cô còn không biết, muốn tìm nhau nói chuyện cũng không thể được nữa.
Trần Duy hẳn là không biết sẽ gặp mặt cô đâu nhỉ, nên khả năng cao tấm danh thiếp này là “hàng hịn“. Dù gì lão trợ lí ngu độn kia cũng sẽ không rảnh ruồi tới mức đi in thêm vài tấm danh thiếp giả để lừa gạt cô đâu.
Yên tâm tiến vào phòng cách âm của mình, Hạ Lam bấm dãy số của Văn Minh, tiến hành gọi đi. Phía bên kia nhanh chóng vang vọng âm thanh dễ nghe của nữ giới thông báo số máy không thể liên lạc.. Điều này giống như búa tạ đánh thẳng vào lòng cô, khiến cô trở nên kinh nghi bất định. Lẽ nào tất cả những gì Trần Duy kia nói đều là thật?
Sắp đặt kết hôn với “Nguyễn Hạ Lam“. Lúc đó cô còn chưa xuyên qua đây nên việc ấy cô chẳng mấy quan tâm. Hơn nữa nếu Văn Minh có không nhúng tay vào thì Văn Hóa cũng chen ngang ép người kết hôn mà thôi.
Đem cô ra làm “mồi nhử” ám chỉ vấn đề gì? Là chuyện đẩy Hạ Lam ra đầu sóng ngọn gió để cậu ta chuẩn bị phẫu thuật không bị ai làm phiền đó sao?
Trước đây không ít lần Hạ Lam nghi hoặc Văn Minh đứng sau tất cả những chuyện này. Bởi thực chất khi vụ việc ảnh và clip sếch của cô bị tung ra, người được lợi nhìn qua có vẻ là Văn Hóa, nhưng thu hoạch nhiều nhất lại là Văn Minh. Bôi nhọ danh tiếng của cô, khiến ông Trịnh đem cô và Văn Hóa đặt lên bàn cân, đẩy hai người và cả Trịnh gia vào thế bận bù đầu. Đúng lúc này Văn Minh tiến hành thay tim, mặc dù vẫn bị làm phiền chút ít nhưng lại thành công rực rỡ, hoàn thiện quá trình biến mình thành “kẻ mạnh” đúng nghĩa.
Hơn nữa sau này khi nhờ MR.H điều tra hung phạm đứng sau, anh ta đã giúp cô chỉ rõ: Hồng Ngọc tìm thấy “hàng” trong phòng cũ của Văn Minh, sau đó lén lút đưa tới tay Đào Nương - Văn Hóa. Cậu ta nắm rõ bản chất con người Hồng Ngọc nên chắc chắn chẳng có phép thử nào ở đây cả. Hẳn là cô ta cũng ở trong kế hoạch của Văn Minh, tự biến mình trở thành “người vận chuyển” đám hàng nóng đó.
Hừ, bôi nhọ danh dự của cô, khiến cô khốn đốn vì mất đi tiếng tăm. Đã vậy còn dám hại cô trúng thêm một phát đạn đến nay còn chưa liền hẳn.. Trịnh Văn Minh, sao tôi vẫn không thấy tức giận được là thế nào?
Cuối cùng là vấn đề Trịnh gia.. Văn Minh thật sự “nhường” cho em trai cùng cha khác mẹ của mình một con đường sống hay sao? Cậu ta còn giúp đỡ Văn Hóa lên ngồi trên ghế chủ tịch một cách thuận lợi, đưa hết những cổ đông có vẻ nguy hiểm ra xa hoặc vướng mắc pháp luật.. Lẽ nào quan hệ thật sự của Văn Hóa và Văn Minh thật ra không phải đối địch như cô vẫn nghĩ? Hai anh em nhà này có gian tình nhưng vì luân thường đạo lí nên không dám tiến đến, đành giả trang giống như một đôi oan gia?
Ha ha ha.. Đây là tiểu thuyết tình cảm nam nữ, nên chuyện này chắc có thể loại trừ ngay chứ nhỉ?
Vậy thì chỉ còn một lí do cuối cùng, Văn Minh cố tình đẩy Văn Hóa lên đỉnh cao nhất, khi hắn ta đến thời kì “chín muồi” mới đem hắn ta đá xuống, khiến hắn chịu đựng nỗi đau đớn nhục nhã cấp bậc cao nhất!
Tự dưng Hạ Lam rùng mình nhớ lại ngày đầu tiên cô xuyên qua đây. Hình ảnh Văn Hóa hùng hổ đạp Văn Minh xuống một cách thô bạo sống động hiển hiện trước mắt. Cậu trai đó lúc ấy không hề phản kháng, cũng không khóc lóc đau đớn mà cười như được mùa! Nụ cười nguy hiểm tột cùng khiến chính Hạ Lam phải nghi hoặc, lúc đó Văn Minh cười, phải chăng vì mọi thứ đều diễn ra đúng như kế hoạch của cậu ta?
Bảo sao Hạ Lam vẫn cứ cảm thấy Văn Hóa này không giống như Văn Hóa trong nguyên tác. Nam phụ số 1 trong tiểu thuyết kia là một kẻ tham tàn máu lạnh, ra tay với những thủ đoạn tàn nhẫn ác độc. Không phải giống như hắn ta bây giờ, làm một công tử bị chiều hư, chuyện gì cũng thuận lợi, chuyện gì cũng thành công và quan trọng hơn, lúc nào cũng có người quỳ rạp dưới chân mình..
Sống trong vinh quang quá lâu sẽ khiến người ta quên đi phấn đấu. Văn Minh thật sự đã dùng chính bản thân mình để khiến Văn Hóa từ một kẻ phản diện trở thành tên ngốc thế này sao?
Sự hi sinh của cậu ta quá lớn.. Giống hệt như dã tâm của người này.
Cô cúi đầu ném điện thoại lên bàn, hai bàn tay đưa lên xoa xoa thái dương đã phát đau. Cuối cùng Hạ Lam vẫn không hiểu nổi, rốt cuộc Văn Minh là người như thế nào?
* Ai giải thích cho bạn Lam về định tuyến nam chính giúp tuôi cái. Tuôi càng viết càng cảm thấy hình tượng của ảnh sụp đổ và xa vời so với bản gốc... Đăng bởi: admin