Phòng họp rất nhanh được trả lại sự yên tĩnh ban đầu. Mấy vị bảo an được vài anh chàng áo đen cao to đẹp trai hộ tống đi thẳng ra ngoài. Thật ra dù có không bị cưỡng ép rời đi bọn họ cũng sẽ tự nguyện ra đi. Nhìn xem, đại thiếu gia và nhị thiếu gia tranh đấu, chuyện này chính là chuyện nội bộ gia tộc, người ngoài như họ tốt nhất không nên dây vào!
Biết quá nhiều nhỡ đâu bị đuổi việc bất thình lình thì sao? Lương ở Trịnh gia cao, công việc lại nhàn hạ, họ còn không muốn mất đi miếng cơm ngon này.
Thế nên căn phòng lớn trong phút chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, cả bốn người đều im lặng quan sát đối phương, nửa câu cũng chưa buồn nói. Hạ Lam vẫn bị Văn Minh nắm chặt tay, một bước cũng không thể rời. Và thật sự lúc này cô chẳng muốn đi đâu chút nào. Có “cây cao bóng cả” tình nguyện che ngang đầu mình, đưa cho mình một bến đỗ an toàn, tội gì phải ra kia cho mưa gió ngập mặt?
Văn Hóa vẫn còn sững sờ và nghi hoặc, nét mặt hoà trộn đủ thứ cảm xúc lẫn lộn. Không cần nghi ngờ, tất cả những cảm xúc đó đều mang tính chất tiêu cực. Bực bội, khó chịu, kìm nén, tức giận.. Mọi chuyện đều không giống như kế hoạch của hắn, hơn nữa Văn Minh này còn cho hắn một ngạc nhiên lớn như thế, hắn không bị sang chấn tâm lý đã là may mắn lắm rồi!
Rốt cuộc Văn Minh này ngốc thật hay ngốc giả?
Nếu như ngốc thật thì tại sao bây giờ lại bình thường được đến thế này? Có “thuốc trị chứng thiểu năng” thật hay sao? Và nếu như Văn Minh mới hết ngốc thì anh ta lấy đâu ra nhiều tiền, nhiều thực lực như vậy để tính kế ganh đua với hắn? Chẳng lẽ do Hạ Lam kia vẽ đường giật dây?
Còn nếu như anh ta giả ngốc.. Văn Hóa âm thầm nhớ lại khoảng thời gian trước khi hắn và Văn Minh còn nhỏ, cả hai đều an phận ở biệt thự Trịnh gia, tay không nhịn được đổ mồ hôi lạnh. Giả ngốc có thể thật như vậy? Nhịn lâu như vậy? Diễn đến mức khiến không một ai có thể nghi ngờ như vậy.. Tài năng của người này đến đâu? Sự sâu sắc ấy xuất phát từ đâu? Và cả tính nhẫn nhịn cực hạn đó nữa..
Văn Hóa không dám tin!
Cả hai trường hợp đều xuất hiện những lỗ hổng khiến hắn không dám đặt niềm tin chắc chắn vào cái nào. Nhưng nếu không tìm ra hướng đi đúng, làm sao có cách giải quyết chính xác được đây?
Vậy là hai trong số bốn người lúc này đang đầy suy nghĩ trong đầu, thoáng qua, hai người còn lại có vẻ đơn giản, dễ đoán hơn nhiều. Văn Minh ung dung vừa trêu vợ vừa quan sát địch thủ “lâu năm” trước mặt mình. Còn trợ lý xinh đẹp của Văn Hóa thì sợ hãi và lo lắng một cách thái quá, liên tục tìm cách rút lui..
Và sự im lặng nào rồi cũng có điểm kết thúc, đỉnh điểm của việc này chính là âm thanh run rẩy của trợ lý, cô nàng giả lả cười, trốn chạy: “Tôi.. Tôi đi lấy nước! Mọi người ngồi trước đi!”
“Thế nào em trai?” Văn Minh đợi cánh cửa phòng họp đóng lại hẳn mới xoay người, tựa như mình thật sự là chủ nhân của nơi này mà tự nhiên đi tới “Người không cần thiết đều đã đi hết, chúng ta có thể thẳng thắn nói chuyện rồi nhỉ?”
“Tâm cơ của mày cũng sâu gớm!” Văn Hóa nhếch môi cười, cố gắng giấu sự bối rối của mình bằng cách xiết thật chặt nắm tay “Nói chuyện? Văn Minh, mày muốn nói chuyện gì?”
“Quyền chủ tịch..” Văn Minh không hề nao núng, dẫn Hạ Lam đến thẳng chiếc ghế lớn phía trên, ung dung kéo cô ngồi xuống “..Nên chuyển giao rồi!”
“Chuyển giao?” Văn Hóa phá ra cười, nhức nhối nhìn chiếc ghế vốn dĩ là của mình bị kẻ khác làm ô uế. Hừ, được rồi, dù đúng ngườibíẩnkia có là thằng ngốc này thì thế nào? Hắn cũng vẫn sẽ cùng Đào Nương thực hiện kế hoạch kia, cùng nhau hạ bệ Văn Minh. Quan trọng hơn, hắn sẽ khiến thằng ngốc phải quay trở về đúng chỗ của mình!
Trịnh Văn Minh đó.. Vĩnh viễn chỉ có thể là đồ phế thải, để hắn đặt dưới chân, tùy ý dẫm đạp lên mà thôi!
Vĩnh viễn!
“Nói cũng thật hay! Nếu chỉ dùng miệng thì một ngày phải có vài triệu người đến Trịnh gia đòi chuyển giao quyền lực!”
“Vào được đến đây, cậu Hóa nghĩ chúng tôi thật sự chỉ dùng miệng hay sao?” Hạ Lam ngồi trong lòng của Văn Minh có chút ngại ngùng, nhưng sau đó cô cố gắng tỏ ra tự nhiên hết mức có thể, tìm cách chọc tức Văn Hóa này. Mục đích của Hạ Lam hôm nay đến Trịnh gia chẳng phải để nhìn hắn ta giận tới mức không kiểm soát được ư? “Cậu Hóa cũng quá coi thường vợ chồng tôi rồi!”
“Hmm..” Văn Minh đầy ẩn ý liếc cô một cái, Hạ Lam mặc dù không quay mặt trở lại nhưng vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn nóng hổi dán lên gáy mình.
Tên này.. Cậu có thể đừng nhỏ nhen vậy được không?
Đúng là tôi và Thanh Tùng vào được đây là nhờ cái miệng, nhưng cậu thì không phải! Tôi mượn danh chồng mình dùng ké không được à?
“Em trai, em muốn xem giấy tờ?”
“Nôn ra!” Văn Hóa tiến đến gần chỗ Văn Minh và Hạ Lam, nghiến răng “Trịnh Văn Minh, không ngờ mày giấu giếm cũng tài quá nhỉ? Bao nhiêu năm trong Trịnh gia.. vậy mà không một người nào nhận ra được điều gì khác thường!”
“Có hai khả năng..” Văn Minh chậm rãi lôi điện thoại từ trong túi áo vest ra, bấm một dãy số sau đó tiếp tục “..Một là các người chẳng hề quan tâm đến tôi, hai là.. các người quá ngu ngốc! Hạ Lam, em nghĩ cậu Hóa thuộc khả năng nào?”
“Có thể là khả năng thứ hai..” Hạ Lam dứt khoát đáp “..Cậu Hóa quan tâm đến cậu thế cơ mà, về nhà liền tìm anh trai yêu để đánh đập hành hạ, làm sao có khả năng không quan tâm được đúng không?”
“Đúng!” Văn Minh gật gù hùa vào “Trịnh gia có Văn Hóa là để ý anh nhiều nhất đó, vậy mà cũng không nhận ra.. Hạ Lam thật tinh tế!”
“Chúng mày..” Văn Hóa xiết chặt nắm tay, cầm lấy thành ghế bên cạnh muốn nhấc lên cho đôi tiệnnamnữtrước mặt một trận. Tiếc là hắn chưa kịp vận sức, cửa lớn đã bật mở, mấy vị áo đen đi cùng Văn Minh tiến vào, mang theo một vali nho nhỏ quen mắt vô cùng.. “Cái này..”
“Rất nhiều thứ thú vị!” Văn Minh ha ha cười, Hạ Lam thấy lực ôm phía sau lưng mình giảm xuống không ít liền biết ý tự động lùi ra. Đám người áo đen nhanh chóng đi tới, đặt vali trước mặt Văn Minh “Ví dụ như cái này chẳng hạn..”
“Chuyển giao cổ phần?” Văn Hóa nhìn hàng loạt những giấy tờ có đóng dấu đỏ chót được trưng ra trước mặt mình, giọng nói có chút lạc đi.
Vậy là đúng, Văn Minh này chính xác là kẻ ở trong tối cùng hắn tranh đoạt gia sản, cổ phần của tập đoàn. Và quan trọng hơn, tên ngốc này luôn thắng, đa số cổ phần đã thuộc về hắn, mặc cho Văn Hóa có nhận được khoản thừa kế 35% từ chỗ ông nội cũng chẳng thể là cổ đông lớn nhất được nữa..
“Trần Trụi, Sân Siu cũng đồng ý chuyển giao cho mày? Không thể nào! Không thể!”
“Vì sao?” Văn Minh nhíu mi, không vui “Đến em còn có thể nhét đám xà tinh đó vào tù, vậy thì lí do gì anh không thể ép họ kí vào giấy chuyển giao này?”
“...”
“Vì bọn họ vốn ở phe em, chống đối anh trong vụ khu Đông sao?” Văn Minh lật mặt rất nhanh, âm trầm tỏa ra sát khí, nặng giọng nhếch môi. Hạ Lam đứng ngay bên cạnh cậu tự dưng cảm thấy tim mình run rẩy, bình thường Văn Minh ở cạnh cô đều không phát uy, khiến Hạ Lam suýt chút quên mất đây chính là nam chính hắc hóa đáng sợ rồi!
“Em trai bá đạo của anh thật ngây thơ.. Nếu anh nói, bọn họ đến tìm em đòi hợp tác đều nằm trong kế hoạch của anh, không hiểu em sẽ cảm thấy thế nào nhỉ?”
“Kế hoạch.. Kế hoạch của mày?” Văn Hóa lẩm bẩm, nghi hoặc khó tin hỏi lại một lượt. Hạ Lam dường như cảm nhận được sự vụn vỡ của Văn Hóa, khi hắn ta nhìn thấy thêm một loại giấy tờ khác - ngoài giấy chuyển giao kia “Cái này? Mẹ kiếp! Đây là di chúc của ông nội!”
“Đúng rồi! Em thật tinh mắt!” Văn Minh vỗ tay, vẻ mặt tràn đầy sự khen ngợi “Là đống giấy tờ nhàm chán em nhờ đám luật sư kia kì công soạn thảo, sau đó còn ép ông nội kí vào đấy!”
“Sao.. Sao mày lấy được thứ này?” Hắn nhớ rõ giấy tờ cần bảo mật hắn đều đã gửi vào nơi có bảo mật tốt nhất rồi cơ mà.. Vì lí gì nó lại xuất hiện ở đây? Ngay trên tay của Trịnh Văn Minh? “Vốn dĩ..”
“Với người bên cạnh không nên quá tin tưởng!” Văn Minh xua tay, cao giọng khuyên nhủ “Đám người đó gốc tích thế nào chưa rõ đã quyết định dùng, em trai đúng là ngây thơ!”
“Cái.. Cái gì?”
“Em trai thân mến, để chết không luyến tiếc, tôi cho phép em đọc lại di chúc của ông nội một lần!” Văn Minh búng tay, một vệ sĩ bên cạnh lập tức lấy ra bản di chúc, đưa đến trước mặt Văn Hóa “Cứ bình tĩnh, tức quá có thể xé, đây chỉ là bản sao!”
“Chia cổ phần làm bốn phần?” Văn Hóa trợn mắt nhìn lại di chúc thêm một lần nữa. Sự phân định tài sản trong đó hoàn toàn khác với di chúc hắn cho đám luật sư kia soạn thảo.
Bốn phần, ba mươi phần trăm chia đều cho ba cháu, năm phần trăm còn lại của bố Trịnh. Toàn bộ tài sản còn lại như nhà riêng, bất động sản.. đem bán đấu giá để quyên góp cho trại trẻ mồ côi..
“Đây là thứ phế thải gì? Khốn khiếp! Không thể như thế!”
“Sao lại không?” Văn Minh cười lạnh “Xem kĩ đi, chữ kí hàng thật giá thật, hơn nữa.. Ngày mai di chúc này sẽ được công bố, nhưng em trai à, có một tin tức anh muốn nói cho em biết..”
“...”
“Về quản em gái em cho chặt, nếu không 10% của nó cũng sẽ bốchơiđó!”
“Khốn kiếp!”
“KHỐN KIẾP!”
Văn Hóa cuối cùng cũng không nhịn không nổi, hắn giang tay xé bỏ tập di chúc dày thật dày, sau đó lao đến chỗ Văn Minh, muốn đánh người. Đáng tiếc nơi này nhiều vệ sĩ như vậy, Văn Hóa muốn động thủ liền có thể động thủ hay sao? Hơn nữa dù chỗ này không có ai, Hạ Lam có võ công thâm hậu đứng đây, nam chính sức mạnh phi phàm đứng đó.. Sợ rằng cái “muốn” kia của hắn vĩnh viễn chỉ là muốn mà thôi!
“Ông nội không công bằng thật nhỉ?” Văn Minh đứng dậy khỏi ghế, cao ngạo nhìn Văn Hóa bị người khóa tay, ra sức giãy giụa bên kia “Đã hứa hẹn ai giành được khu Đông liền trao quyền điều hành Trịnh gia.. Đáng tiếc phút cuối ông ấy lại thay đổi, thà rằng thất hứa còn hơn để Trịnh gia bị hủy trong tay chú em!”
“Trịnh Văn Minh! Mày là đồ bỉ ổi!” Văn Hóa hét lớn, sự ấm ức xen lẫn tức giận khiến giọng hắn lạc đi “Tính kế người ta trong bóng tối, tao khinh! Có giỏi thì đường đường chính chính đấu với tao một trận!”
“Đường đường chính chính?” Văn Minh không ngại tiếp tục vạch cho Văn Hóa xem bí mật của mình “Chuyện Huyện trưởng Dương chẳng phải là vụ đối đầu trực tiếp ngoài sáng của chúng ta hay sao? Cũng chỉ có em trai ngây thơ như chú mới nghĩ lão ta thật sự vì cô trợ lý kia mà nhận tiền giúp đỡ em!”
“Là do mày.. Do mày..?”
“Thứ đồ vô dụng là ai? Đến giờ này mới biết được!” Văn Minh quay lưng lại, chốt câu cuối “Trịnh Văn Hóa, mày cười nhiều rồi, cũng nên ngã ngựa để đến lượt người khác sung sướng!”
“Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cậu?” Hạ Lam nãy giờ vẫn im lặng đứng một bên nghe ngóng, càng nghe nhiều thông tin, đầu óc cô càng loạn. Trái tim trong ngực gia tốc đập mạnh, mắt hoa lên và cảm giác choáng váng trực trờ.
Vốn dĩ đã biết mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của cậu ta, nhưng lại không ngờ Văn Minh tính toán sâu đến vậy.
“Vậy còn chuyện..”
“Nguyễn Hạ Lam! Cô bị ngu hay sao còn đứng đó?” Văn Hóa đánh không được người liền đổi cách công kích “Toàn bộ mọi chuyện đều là do thằng đó ra tay! Kể cả chuyện cưới cô, lợi dụng tung ra scandal video và ảnh xếch của tôi và cô, còn dám để cô làm bia đỡ đạn trong cuộc phẫu thuật đó, cho cô ra mặt khu Đông..”
“Trịnh Văn Hóa, sao cậu biết chuyện phẫu thuật của Văn Minh?” Hạ Lam tinh thần thép làm sao lại vì chút choáng váng mà bị tung hỏa mù, cô xiết tay, nhìn Văn Minh đến cạnh, thân mật ôm lấy mình “Còn biết được tôi giúp cậu ta làm bia đỡ đạn?”
“...”
“Chẳng lẽ vụ đó cậu cũng có phần?” Cô nhếch môi, không hề ngần ngại dựa lưng vào lồng ngực rắn chắc của Văn Minh.
Cậu như nhận ra sự khác biệt về mặt sức khỏe của Hạ Lam, thản nhiên để mặc cô muốn tựa thế nào thì tựa. Nhìn thoáng qua hai người lúc này chẳng khác nào nhân vật trung tâm trong bức tranh tình cảm ngọt ngào hoàn mỹ nhất. Đáng tiếc khung cảnh của bức tranh này quá mức không hợp lý! “Hay là.. Do chính cậu Hóa nhúng tay vào? Muốn mưu sát anh trai cùng cha khác mẹ của mình để chiếm đoạt tài sản?”
“Đừng.. Đừng vu hãm người khác!” Văn Hóa muốn lui lại nhưng tay hắn vẫn còn bị người ta khóa chặt không thể nhúc nhích. Hừ, không công kích được bên này thì chọc ngoáy bên kia! Hắn không tin hắn không khiến được bọn chúng khó chịu, không kéo được chúng xuống bùn! “Nguyễn Hạ Lam, cô nói thì hay rồi.. Nhưng này, cô thật sự muốn ở bên thằng ngốc này sao? Còn vợchồngngọt ngào như vậy.. Ha ha ha, đúng là nực cười!”
“Đưa cậu Hóa ra ngoài!” Văn Minh cảm nhận được thông tin không hay ho gì phía sau, lập tức hạ lệnh “Nhẹ nhàng thôi, biết chưa?”
“Mẹ kiếp! Thằng hèn! Mày nghĩ mày là ai mà lên mặt? Cũng chỉ là loại dùng lại giày tao đã đi thôi! Ghế Trịnh gia ông ngồi chán rồi, cả con đàn bà mày đang ôm ông cũng chơi chán rồi! Chơi đến mức nó phải đi phá thai đến mấy lần.. Ha ha ha, thứ đồ nát bét đó còn nâng niu được, đúng là ngu ngốc! Hạ tiện!..”
“Im mồm!”
“Tao không im! Hạ Lam chỉ là con đ*, còn mày, mày..”
“Trịnh Văn Hóa! Mày câm miệng cho tao!”
“...”
Phía sau lưng đột ngột mất đi điểm tựa, Hạ Lam loạng choạng mãi đến khi bám được vào bàn họp mới đứng được trở lại. Hai chân cô run rẩy kì lạ, tâm trí dường như tự dưng bị ai đó lôi ra nhúng nước đến choáng váng. Trước mặt cô hiển hiện hình ảnh Văn Minh không để ý hình tượng lao đến đấm thẳng vào mặt Văn Hóa, sau đó tối dần.. Tối dần.. Tối đến mức chỉ còn một màu đen thăm thẳm.. Đăng bởi: admin