"Ừm, anh đồng ý. Mọi thứ đều đang chờ quy hoạch. Bất kể quy hoạch thế nào thì vấn đề giao thông phải được đặt lên hàng đầu." Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Tổng cộng có ba hòn đảo, chúng ta khai thác chủ yếu là ở hòn đảo chính. Theo kế hoạch sơ bộ của em thì đảo chính sẽ phát triển du lịch, đảo phụ lớn hơn sẽ xây dựng khu biệt thự cho cư dân. Đảo phụ nhỏ còn lại sẽ xây các cơ sở chức năng như nhà máy điện, nhà máy lọc nước, tất cả đều có thể xây thành một khối ở đó." Lý Vũ Hân từ từ nói.
"Được, chúng ta về Đông Hải trước. Một thời gian nữa anh sẽ liên lạc với các bên. Sau khi liên lạc xong, chúng ta cùng đến đảo quan sát xem." Diệp Lăng Thiên gật đầu nói, anh bắt đầu cảm thấy hơi mệt rồi.
"Em nghĩ sau khi quay về, chúng ta phải tăng cường đầu tư hơn nữa vào công ty cung cấp dịch vụ ăn uống và công ty thực phẩm. Nhờ sự giúp đỡ của chính phủ, cùng với sự tăng cường đầu tư mở rộng của chúng ta, hai công ty có thể phát triển một cách nhanh chóng. Mục tiêu của em là, ít nhất trong năm nay phải mở rộng quy mô của công ty cung cấp dịch vụ ăn uống lên một nửa so với năm ngoái." Lý Vũ Hân bất ngờ nói.
"Không phải chúng ta đang thiếu tiền sao? Làm sao có thể tăng cường đầu tư vào lúc này được?" Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.
"Chính vì chúng ta thiếu tiền nên phải tăng cường đầu tư đó. Công ty cung cấp dịch vụ ăn uống là một công ty có tỷ suất lợi nhuận cao và chu kỳ thu hồi chi phí nhanh. Chúng ta cần phải nhanh chóng mở rộng vào thời điểm này, giờ đây có sự hỗ trợ của chính phủ, chúng ta có thể thu hồi vốn trong thời gian ngắn nhất.
Việc mở rộng quy mô đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ thu được nhiều lợi nhuận. Chúng ta có thể sử dụng khoản lợi nhuận này để phát triển dự án đảo Mộc. Công ty thực phẩm cũng tương tự vậy. Và điều quan trọng nhất là, mục đích phát triển công ty cung cấp dịch vụ ăn uống và công ty thực phẩm là nếu như dự án đảo Mộc thất bại thì ít nhất chúng ta vẫn còn hai công ty này để chống đỡ, về lâu về dài, chúng ta sẽ không phải là không có gì trong tay. Đây cũng là tính cho mình đường lui!
Quan trọng là điều này không hề ảnh hưởng gì đến dự án đảo Mộc. Thời gian khởi động của dự án đảo Mộc sớm thì cũng phải đợi đến cuối năm nay. Nếu như chúng ta mau chóng tiến hành đầu tư, thì cuối năm có thể thu hồi lại vốn." Lý Vũ Hân nhẹ nhàng nói.
"Ừ, mấy chuyện này đều nghe em, em là chuyên gia mà." Diệp Lăng Thiên cười nói. Sau đó, anh lại nói tiếp: "Ngày mai em cứ về Đông Hải trước rồi sắp xếp mấy chuyện này. Anh sẽ ở lại đây, có mấy việc cần giải quyết. Anh còn phải đi tìm một đơn vị thiết kế tốt, một đơn vị đáng tin cậy, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng người của công ty thiết kế đến xem đảo. Sau đó, họ sẽ lên phương án thiết kế cho chúng ta, đây là việc rất quan trọng, làm càng sơm càng tốt."
Hôm sau Lý Vũ Hân trở về Đông Hải, còn Diệp Lăng Thiên vẫn ở lại thành phố Y. Một tuần trước khi về Đông Hải, ngày nào anh cũng bận rộn đi đi lại lại khắp nơi.
Sau khi về lại Đông Hải vài ngày, Diệp Lăng Thiên lặng lẽ thuê một chiếc thuyền nhỏ đưa Lý Vũ Hân ra thẳng đảo Mộc. Trên tàu có bốn người, Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân, ngoài ra còn có Lão Ưng và Hầu Tử. Lão Ưng và Hầu Tử phụ trách lái thuyền. Đối với họ mà nói lái thuyền chỉ là chuyện đơn giản.
Thuyền tuy không lớn nhưng cũng khá thoải mái, có phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, phòng ăn...có đủ mọi thứ chỉ là không quá lớn.
"Chờ đến khi xác định ngày bắt đầu dự án, anh sẽ đi mua một chiếc thuyền, đến lúc đó ra đảo sẽ thuận tiện hơn, giá thuê thuyền không hề rẻ, đi lại nhiều lần vẫn nên mua thì hơn." Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
"Ừ, vậy thì mua. Hôm trước không phải anh bảo người của công ty thiết kế sẽ đi cùng sao?" Lý Vũ Hân hỏi lại.
"Công ty thiết kế hiện đang thiếu người, một thời gian nữa sẽ bắt tay vào thiết kế trên đảo luôn. Họ bảo trước tiên chúng ta phải nói cho họ biết yêu cầu của bên mình, sau đó họ sẽ lên đảo khảo sát các thứ. Sau khi về sẽ tiến hành thiết kế, cho nên lần này đến đảo, chúng ta phải tự vẽ ra thiết kế của mình trước đã."
"Đi thuyền kiểu này mất bao lâu?"
"Loại thuyền này tương đối nhanh, một ngày một đêm là đến nơi. Họ nói với anh thế, anh cũng không chắc. Em đừng lấy làm nhàm chán, chúng ta tới đây mặc dù là vì công việc nhưng cũng có thể coi là đi du lịch. Có muốn câu cá không? Trên thuyền có nhiều dụng cụ câu cá lắm, đi thôi, thử xem hôm nay có may mắn bắt được cá không." Diệp Lăng Thiên cười, sau đó đi ra phía sau.
Lúc này đang là mùa đông, thời tiết rất lạnh, nhưng càng ra biển thì lại càng ấm, ánh mặt trời chiếu lên người vô cùng ấm áp, quả không sai khi nói đây là một loại nghỉ dưỡng.
Cứ như vậy, giữ trong mình tâm thế vừa đi làm vừa du lịch, Diệp Lăng Thiên và những người còn lại đi một ngày là đến đảo Mộc. Và điểm đến đầu tiên của họ là đảo chính.
Đảo chính có diện tích lớn, nhìn thôi đã cảm nhận được điều đó. Hòn đảo được bao quanh bởi cây cối xanh tươi, vùng nước nông xung quanh có màu xanh ngắt. Nói về phong cảnh thì nơi đây quả thực đẹp như tranh vẽ. Và điểm đặc biệt ở đây là hệ sinh thái tự nhiên, trong lành không có dấu hiệu của sự ô nhiễm.
Bốn người rời khỏi giường, đi đến hòn đảo không người. Nhưng vì không có máy bay trực thăng hay thiết bị di động nào nên họ không thể nhìn thấy toàn bộ hòn đảo, chỉ có thể đi bộ chậm rãi quanh hòn đảo, dọc theo bờ biển. Cho dù chỉ đi như vậy, nhưng tình hình của hòn đảo ra sao họ đều đã nắm rõ.
Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân không ở lại hòn đảo lâu, chỉ ở lại một ngày, sau đó lên thuyền trở về đất liền. Trên thuyền, hai người thảo luận hăng say về hòn đảo. Về cách bố trí hòn đảo, họ có cùng suy nghĩ nhưng ý tưởng thiết kế lại khác nhau. Sau cùng, cả hai đã đồng ý với nhau một điểm là, đã không làm thì thôi, đã làm phải làm cho tới. Hai người có chung ý kiến là xây dựng nơi này thành một trong những hòn đảo du lịch tốt nhất thế giới, có như vậy mới có thể thu hút được khách du lịch và có như vậy thì họ mới kiếm được lời.
"Vũ Hân, anh thấy thế này, sau khi trở về, anh sẽ chiêu mộ những chuyên gia hiểu biết về vấn đề này, sau đó lập thành một đội nhóm. Anh sẽ đưa nhóm người này đi khảo sát vòng quanh thế giới. Sau khi trở về, sẽ thảo luận cùng em và công ty thiết kế để đưa ra phương án hợp lý. Anh nghĩ đây là cách tốt nhất. Giờ chúng ta ở đây tranh luận, nhưng thực tế là đang đóng cửa xây nhà." Cuối cùng Diệp Lăng Thiên vừa châm một điếu thuốc vừa nói.