Mấy ngày kế tiếp Diệp Lăng Thiên đều đặt trọng tâm công việc ở bên chỗ Công ty bảo vệ, bởi vì trước mắt chính là thời khắc quan trọng của Công ty bảo vệ, hơn nữa anh đã đồng ý với Lục Oánh, vì vậy anh nhất định phải quản lý Công ty bảo vệ thật tốt. Toàn bộ tiền vốn tập đoàn Đại Đường đầu tư cho Công ty bảo vệ đã đến nơi,
Diệp Lăng Thiên đã cử ra sáu tổ công tác đến từng địa điểm đặt công ty con khảo sát thị trường và tìm kiếm vị trí cụ thể, mà tập đoàn Đại Đường cũng phái người đến từng địa điểm đặt công ty con để trợ giúp, như vậy có tác dụng rất lớn đối với thúc đẩy công việc của Công ty bảo vệ, bây giờ vấn đề lớn nhất của Công ty bảo vệ không phải là tiền mà là người.
Cho dù là nhân viên quản lý hay nhân viên nghiệp vụ đều thiếu rất nhiều, mà muốn gom đủ người trong thời gian ngắn là gần như không có khả năng, vì vậy việc này cần một khoảng thời gian rất dài, may là tất cả mọi người đều hiểu rõ đạo lý này, Diệp Lăng Thiên cũng biết rõ chuyện này vẫn còn phải kéo dài rất lâu.
Còn một nguyên nhân rất quan trọng khiến Diệp Lăng Thiên ngày nào cũng đến Công ty bảo vệ làm việc, đó chính là Trần Tuấn Lương xin nghỉ dẫn Diệp Sương trở về quê nhà Tứ Xuyên, không ai trông coi Công ty bảo vệ, vì vậy trong khoảng thời gian này Diệp Lăng Thiên chỉ có thể mỗi ngày đều đến Công ty bảo vệ trông coi.
Buổi tối hôm Diệp Sương đến nhà Trần Tuấn Lương đã gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên, ý tứ đại khái chính là ba mẹ Trần Tuấn Lương đối xử với cô rất tốt, vô cùng vui mừng, mặt khác cũng nói đến chuyện lần này ba mẹ Trần Tuấn Lương sẽ trở về Đông Hải cùng bọn họ, cử hành nghi lễ đính hôn cho bọn họ,
Trần Tuấn Lương cũng tự mình gọi điện thoại cho Diệp Lăng Thiên, hỏi Diệp Lăng Thiên có yêu cầu gì đối với việc đính hôn không, Diệp Lăng Thiên biết rõ mỗi nơi đều có yêu cầu riêng, vì vậy Diệp Lăng Thiên chỉ nói một câu rằng tất cả sắp xếp đều dựa theo phong tục bên nhà Trần Tuấn Lương, đều nghe theo ba mẹ Trần Tuấn Lương, về chuyện này anh không có yêu cầu gì.
Thứ sáu, sau khi tan làm Diệp Lăng Thiên ở nhà một mình, thật sự cảm thấy rất buồn chán, sau đó lại nhận được điện thoại của Lý Vũ Hân, mỗi khi trời tối Lý Vũ Hân đều gọi điện thoại báo cáo tình hình công việc ngày hôm đó cho Diệp Lăng Thiên.
“Hôm nay như thế nào?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Hôm nay chúng em tiến hành lần đàm phán đầu tiên, đàm phán hết cả một buổi chiều.”
“Kết quả sao rồi?”
“Kết quả nằm trong dự đoán, bọn họ chào giá một nghìn sáu trăm năm mươi tỷ, một nghìn sáu trăm năm mươi tỷ là đã bao gồm tất cả. Bên phía chúng ta ra giá chín trăm sáu mươi tỷ, chênh lệch hai bên vô cùng lớn. Cuối cùng em lên đến một nghìn không trăm năm mươi tỷ, bọn họ cũng giảm còn một nghìn bốn trăm bốn mươi tỷ, đến đây thì dừng lại. Đã hẹn sáng mai tiếp tục đàm phán.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
“Em cảm thấy nhà máy này của bọn họ có giá trị cao nhất là bao nhiêu?”
“Mấy ngày nay chúng em từng đánh giá toàn diện nhà máy này, chúng em tính toán rõ ràng tất cả, cuối cùng ước tính nhà máy này có giá trị vào khoảng một nghìn hai trăm sáu mươi tỷ.
Nhưng giá trị thị trường là giá trị thị trường, giá trị thị trường cũng không đại diện cho tất cả, đối với chúng ta mà nói, nếu như dựa theo kế hoạch lâu dài, cho dù tốn hai ba nghìn tỷ để mua lại nhà máy này cũng xứng đáng, cái này cũng giống với việc tập đoàn Đại Đường tốn nhiều tiền để mua lại Công ty bảo vệ của chúng ta. Nhưng mà, đối với bên phía nhà máy dệt mà nói, nếu giá trị thị trường là một nghìn hai trăm sáu mươi tỷ thì cho dù bán đi với giá chín trăm tỷ cũng có thể chấp nhận được, dù sao là bọn họ muốn tiến hành cải tổ nội bộ.
Nguyên lý này cũng giống như trên thị trường có người muốn bán lại cửa hàng, khi anh nóng lòng muốn bán lại cửa hàng của chính mình, anh không thể nào tính gộp hết chi phí sửa sang lắp đặt mà khi xưa bản thân anh tiêu tốn để định ra giá bán lại, nói thẳng ra, bọn họ là bên chủ động muốn bán ra, chắc chắn phải chiết khấu thêm. Vì vậy đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho cuộc đàm phán này có thể sẽ phải tiến hành rất nhiều lần.
Nhưng mà, em cảm thấy quyền chủ động đang nằm trong tay chúng ta, dù sao thời gian bọn họ cải tổ là hạn chế, bọn họ nóng lòng muốn bán ra, hơn nữa cho đến bây giờ chỉ có công ty chúng ta có hứng thú với hạng mục này, bây giờ người sốt ruột là bọn họ chứ không phải là em.
Ngày mai em chuẩn bị đàm phán với bọn họ thêm một lần nữa, nếu như cuối cùng không đạt đến giá cả chúng ta suy tính, em sẽ trở về Đông Hải, trước tiên cứ thong thả một khoảng thời gian, tạo áp lực tâm lý cho bọn họ, đến lúc đó lại đàm phán thì sẽ đơn giản hơn nhiều.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói ra.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, Lý Vũ Hân thật sự có thể được coi là người tài giỏi trong giới kinh doanh.
“Mục tiêu của em là mua với giá bao nhiêu?”
“Giống như em đã nói, thật ra dùng một nghìn năm trăm tỷ mua lại nhà máy này, chúng ta vẫn vô cùng lời, nhưng bọn em đang tranh thủ lấy được lợi ích tốt nhất, em cũng không xác định cuối cùng có thể đàm phán đến bao nhiêu, điều này phải suy tính đến quyết tâm của bọn họ, em nghĩ, nếu như bọn họ có thể hạ giá xuống khoảng một nghìn hai trăm tỷ, chúng ta có thể chấp nhận. Đúng rồi, bên chỗ anh còn dư bao nhiêu vốn?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Chín trăm chín mươi tỷ? Gần đủ rồi, chuyện thu mua này rất hiếm khi trả tiền trong một lần duy nhất, trước tiên trả chín trăm tỷ, phần còn lại trả theo kỳ hạn cũng là chuyện bình thường, nếu thật sự không được thì có thể chuyển ít tiền từ bên phía Công ty thực phẩm sang, hiện giờ tiền vốn của Công ty thực phẩm để trong tài khoản cũng không có tác dụng gì.”
“Vũ Hân, anh cảm thấy, chuyện bên đó em vẫn nên cố gắng bàn bạc xong xuôi sớm một chút thì tốt hơn. Dù sao công ty bên này vẫn còn rất nhiều việc cần em xử lý, hơn nữa, mua lại nhà máy sớm một ngày chúng ta có thể sản xuất sớm một ngày, thật sự không cần tiêu tốn quá nhiều thời gian ở bên đó…” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói với Lý Vũ Hân.
Diệp Lăng Thiên lại trò chuyện với Lý Vũ Hân thêm một lát, sau đó Lý Vũ Hân chủ động cúp điện thoại, Diệp Lăng Thiên ngồi suy nghĩ, cuối cùng lấy điện thoại di động ra gọi cho lính cần vụ của lão Dư, sau đó trò chuyện với lão Dư.
Đầu tiên Diệp Lăng Thiên nói kế hoạch sơ bộ và tiến triển trong công việc của mình cho lão Dư, lão Dư vô cùng hài lòng với suy nghĩ của Diệp Lăng Thiên, sau đó Diệp Lăng Thiên cũng nói đến tình hình đàm phán của mình và nhà máy dệt rơi vào cục diện bế tắc, cuối cùng lão Dư dứt khoát nói với Diệp Lăng Thiên rằng ngày mai ông ta phái người đến nhà máy tìm người phụ trách của nhà máy xử lý, dặn đến lúc đó Diệp Lăng Thiên đi cùng một chuyến.
Ông ta không thể tham dự trực tiếp vào chuyện đàm phán, nhưng người của ông ta đến đó chắc hẳn có thể thúc đẩy tiến trình đàm phán, nghe được điều này Diệp Lăng Thiên rất vui vẻ. Rõ ràng, chỉ cần người của lão Dư đi cùng mình đến đó, đối phương sẽ hiểu là chuyện gì xảy ra. Diệp Lăng Thiên cũng không hi vọng chiếm được nhiều lợi ích từ bọn họ, chỉ là anh không có nhiều thời gian tiêu tốn vào cuộc đàm phán này, phải biết, Lý Vũ Hân đã qua đó trọn mười ngày rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Lăng Thiên do dự không biết nên đi ngủ hay tiếp tục xem tin tức, nhìn gian phòng vắng vẻ, trong lòng tràn đầy phiền muộn vào cô quạnh, suy nghĩ một chút, lại cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho một nhân viên đi đàm phán cùng Lý Vũ Hân, hỏi đối phương vị trí khách sạn bọn họ ở, lại hỏi số phòng của Lý Vũ Hân, sau đó dứt khoát xách túi xách công sở của mình xuống tầng, lái xe đi về phía thành phố H.
Lái xe từ Đông Hải đến thành phố H cũng không mất bao nhiêu thời gian, cộng thêm buổi tối trên đường cũng không có nhiều xe cộ, Diệp Lăng Thiên chỉ tốn hai tiếng rưỡi đã lái xe đến bên dưới khách sạn Lý Vũ Hân ở.