“Cái tôi hy vọng nghe thấy chính là câu nói này của cậu, nói nghe thử, khoảng thời gian gần đây từ chỗ Vương Lực học được cái gì không?” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc từ từ hỏi.
“Ít nhiều học được vài thứ, cảm thấy cũng được.” Trần Tuấn Lương cũng không biết nên trả lời câu nói này của Diệp Lăng Thiên như nào.
“Tôi cũng mặc kệ cậu học được bao nhiêu, Sư tử, công ty bảo vệ tôi giao hết cho cậu rồi, tôi hy vọng cậu có thể cho tôi một công ty bảo vệ càng ngày càng tốt, chứ không hy vọng một ngày tôi hoàn toàn thất vọng về cậu không thể không thuyên chuyển cậu từ vị trí này xuống dưới. Đây là sách Lý Vũ Hân và Vương Lực giới thiệu cho tôi thích hợp để cậu đọc, tự mình đi mua số sạch này về tự mình từ từ học, ngoài ra, đây là phiếu vào lớp của khóa đào tạo chuyên ngành do giáo sư Trần người giỏi trong lĩnh vực kinh tế học của đại học Đông Hải danh tiếng mở ra vào cuối tuần, dạy vào chiều thứ bảy và chủ nhật mỗi tuần, học phí tôi đã nộp cho cậu rồi, không rẻ, sau này thứ bảy chủ nhật mỗi tuần không có tình hình đặc biệt cậu đi học cho tôi. Vương Lực ban đầu tôi cũng bồi dưỡng cậu ta như vậy, tôi cảm thấy cậu sẽ không kém hơn cậu ta.” Diệp Lăng Thiên đưa một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn cho Trần Tuấn Lương.
“Đi học sao?” Trần Tuấn Lương nghe thấy chuyện đi học thì có hơi tê dại da đầu.
“Nếu không thì sao? Sao hả? Không muốn đi?” Diệp Lăng Thiên trợn mắt nhìn Trần Tuấn Lương.
“Không có không có, tuyệt đối không có. Anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ cố gắng học.” Trần Tuấn Lương vội nói.
“Được rồi, không có chuyện gì khác rồi, cậu về trước đi.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.
“Anh, có chuyện em phải thương lượng với anh.”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Chuyện gì? Cậu nói.” Diệp Lăng Thiên tò mò nhìn Trần Tuấn Lương.
“Là như này, lần trước Diệp Sương nói với em, em ấy bây giờ không phải sắp kết thúc năm ba rồi sao, sắp lên năm bốn rồi, năm bốn đều là phải tìm đơn vị công tác để thực tập ấy, em ấy nói em ấy cũng lười phải ra ngoài tìm đơn vị thực tập, muốn đến công ty bảo vệ thực tập. Cho nên, em đặc biệt tới hỏi ý kiến của anh, không biết anh có đồng ý hay không.”
Diệp Lăng Thiên nhìn Trần Tuấn Lương, lát sau mới nói: “Tôi là anh trai của con bé, tại sao chuyện này nó chưa từng nói với tôi?”
“Cái này... cái này... thì em không biết, khả năng là em ấy không muốn để anh biết, cũng không muốn chiêu cố đặc biệt gì đó. Em ấy nói rồi, em ấy không muốn để bất kỳ ai biết quan hệ giữa em ấy với anh, em ấy chỉ là đơn thuần muốn đến công ty làm một thực tập sinh bình thường, học ít kiến thức mà thôi. Nếu như để người khác biết quan hệ giữa em ấy với anh, vậy em ấy căn bản không thể làm việc bình thường được.” Trần Tuấn Lương giải thích.
“Cậu là người phụ trách của công ty bảo vệ, có muốn nó đến chỗ cậu thực tập hay không cậu nói là được. Những chuyện này không cần hỏi tôi.” Diệp Lăng Thiên khoát khoát tay nói.
Khi sắp đến giờ tan làm của hôm đó, Diệp Lăng Thiên nhận được một cuộc gọi, cuộc gọi này là Lý Yến gọi đến.
“Có chuyện gì sao?”
“Trưa mai có thời gian không?” Lý Yến hỏi thẳng.
“Trưa ngày mai? Em nói trước có chuyện gì đi?” Diệp Lăng Thiên nghĩ rồi hỏi.
“Là như này, ngày mai là sinh nhật 50 tuổi của cục trưởng Lưu, cục trưởng Lưu đặc biệt mời em, cũng mời cả anh, em đây không tiện từ chối, cho nên muốn hỏi anh có thời gian không, nếu như có thời gian thì đi cùng em, nếu như không có thời gian em cũng dễ nghĩ lý do trước để từ chối.” Lý Yến nói.
Tuy Lý Yến nói giống như không đi cũng không sao, nhưng Diệp Lăng Thiên rất rõ, nếu như thật sự có thể từ chối, Lý Yến chắc chắn sẽ từ chối, tuyệt đối sẽ không làm phiền anh, nếu đã gọi điện cho anh rồi, vậy thì nói rõ thật sự không thể từ chối, dù sao cục trưởng Lưu cũng là lãnh đạo của cô ta.
Diệp Lăng Thiên sau khi suy nghĩ thì nói: “Vậy thì đi, ngày mai anh đến đón em hay tự anh đến thẳng khách sạn?”
“Ừm... anh đến thẳng khách sạn đi, bên này em ngồi xe của đơn vị qua. Anh yên tâm, sẽ không làm phiền anh quá lâu đâu, sau khi ăn bữa cơm thì rời đi. Ngoài ra, có khả năng ba em cũng sẽ có mặt. Nhưng, bây giờ cả cục cảnh sát đều không có ai biết chuyện em ly hôn, cho nên, anh còn phải giúp em diễn vở kịch này.” Lý Yến khựng lại một chút rồi mới nói tiếp.
“Anh biết, được rồi, anh biết nên làm như nào rồi. Có cần tặng chút gì đó không?” Diệp Lăng Thiên hiểu ý của Lý Yến.
“Không cần, những cái này đều không cần, những cái này tự em sắp xếp là được. Hơn nữa, cục trưởng Lưu trước cũng nói rõ không nhận quà không nhận tiền, chỉ là đơn thuần mời mấy bàn tiệc mà thôi, ông ấy là cán bộ lãnh đạo, những chuyện này đều là rất nghiêm cứu. Lăng Thiên, xin lỗi, làm phiền anh rồi, em đây cũng là hết cách. Vừa kết hôn thì nói ly hôn, mặt mũi này không vượt qua được, em tốt xấu gì cũng tính là một lãnh đạo, có vài tin đồn không hay này tóm lại không phải là chuyện tốt, thật ra thật sự muốn chỉ là suy nghĩ đến bản thân anh em không sao cả, em cũng không phải là người thích sĩ diện. Điều quan trọng nhất là dính đến ba em, một lãnh đạo lớn như ba em, cái quan trọng nhất là ông ấy là một người rất coi trọng thể diện, em không muốn vì chuyện ly hôn này của em khiến ông ấy cảm thấy rất khó xử. Cho nên nghĩ rồi, chuyện này vẫn là đợi qua khoảng thời gian một hai năm rồi nói ra với bọn họ. Như thế mặt mũi của ba em cũng tốt hơn. Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng gì đến anh đâu.” Lý Yến giải thích.
“Không cần giải thích rõ ràng như vậy với anh, những điều này anh đều biết, được rồi, đừng nói nữa, em nói cho anh biết địa chỉ và thời gian đi, ngày mai anh sẽ đến đúng giờ.” Diệp Lăng Thiên nghĩ rồi nói.
“Được.” Lý Yến mỉm cười.
“Buổi tối có việc gì không?”
“Không có, sao thế?”
“Buổi tối... cùng ăn một bữa cơm đi, rất lâu không gặp rồi.” Diệp Lăng Thiên cuối cùng nghĩ rồi hỏi.
“Ừm, được, địa điểm?”
“Anh sau khi tan làm sẽ đến đón em, đến lúc đó anh sẽ gọi điện.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp máy. Suy nghĩ một lát, anh quả thật đã rất lâu không có gặp Lý Yến rồi, trước trước sau sau cũng sắp một tháng rồi, lần trước gặp Lý Yến còn là khi anh thuê nhà cho cô ta. Khoảng thời gian dài như vậy, anh là vì rất bận, bận đến mức gần như không có thời gian nghĩ tới Lý Yến, mà Lý Yến lâu như vậy cũng chưa từng chủ động tìm anh, đây là lần đầu tiên cô ta chủ động gọi điện cho anh trong khoảng thời gian này. Diệp Lăng Thiên hiểu, Lý Yến là cố tình muốn duy trì khoảng cách với anh. Còn tại sao, Diệp Lăng Thiên nói không hiểu, nhưng trong lòng lại rất rõ.
Đối với Lý Yến, cảm xúc trong lòng Diệp Lăng Thiên rất phức tạp. Nói thật, anh có hảo cảm với Lý Yến, chỉ cần là đàn ông, đối với một cô gái xinh đẹp, cô gái xuất sắc trong lòng đều sẽ có cảm giác, đây là thiên tính. Nhưng, đối với Lý Yến từ trước đến nay Diệp Lăng Thiên cũng không ra có loại cảm giác yêu thật sự, nhưng, từ sau khi một lần hôn nhân với Lý Yến, trong lòng anh đối với Lý Yến nhiều thêm vài thứ, một loại cảm giác ngay cả bản thân anh cũng nói không rõ được.