“Nói đùa à, tôi tưởng là anh sợ rồi đó, có bản lãnh thì đợi một lát nữa đừng có cầu xin tha thứ.” Hiển nhiên là Tưởng Huân rất có lòng tin đối với tửu tượng của mình.
“Diệp tổng, rượu của ngài đây, muốn mở mấy bình ra?” Nhân viên phục vụ hỏi.
“Mở ra hết đi.” Diệp Lăng Thiên nói, đợi sau khi nhân viên phục vụ đi ra ngoài anh cầm một cái ly cỡ lớn mà nhân viên phục vụ đưa tới, cầm lấy một bình rượu liền đổ vào trong ly thủy tinh, chiếc ly thủy tinh này rất là lớn, một bình rượu vừa vặn đổ đầy một ly. Diệp Lăng Thiên độ hết sáu ly thủy tinh, đổ từng bình rượu, sau đó đổ đầy hết sáu ly.
“Chúng ta cứ uống như vầy, mỗi người uống một ly, uống một ly chỉ trong một ngụm, ai gục xuống trước hay đầu hàng trước thì coi như người đó thua. Tôi cũng sẽ không ức hiếp anh, để tôi làm trước, tôi sẽ uống trước anh một ly, có dám không?” Diệp Lăng Thiên chỉ vào sáu ly rượu trước mặt rồi nói, Diệp Lăng Thiên vừa nói xong, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.
“Diệp Lăng Thiên, anh nổi điên làm cái gì vậy hả, ngày hôm nay anh uống lộn thuốc rồi hả, anh thể hiện cái gì!” Hứa Hiểu Tinh vô cùng xót ruột.
“Anh ta cứ luôn muốn nói muốn cướp người phụ nữ của tôi, tôi có thể không coi là thật à, nào, thằng nhóc kia, nhìn kỹ đây, mỗi người một ly, uống một ly trong một ngụm, là đàn ông uống rượu đừng có dây dưa dài dòng, uống một ngụm thôi, tôi tới trước.” Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong thì trực tiếp cầm ly rượu lên dốc vào trong miệng.
Hứa Hiểu Tinh còn đang đắm chìm trong câu nói "muốn chiếm người phụ nữ của tôi" của Diệp Lăng Thiên, không để ý thì đã nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thật sự bưng ly rượu to lớn lên bắt đầu uống.
“Anh thật sự bị điên rồi! Anh uống như vậy thì sẽ xảy ra án mạng đó.” Hứa Hiểu Tinh vội vàng đi lên giật lấy cái ly của Diệp Lăng Thiên, nhưng mà lại bị Diệp Lăng Thiên dùng cánh tay ngăn cản lại, sau đó Diệp Lăng Thiên đặt ly rượu xuống, uống hết cả một ly rượu mà không còn dư thừa một giọt nào, sau khi uống xong trong lòng của Diệp Lăng Thiên đã nhộn nhạo khó chịu, mắt đã bắt đầu không mở ra được, có một loại cảm giác như sắp chết. Nhưng mà Diệp Lăng Thiên vẫn hoàn toàn không biểu hiện ra bên ngoài, sau khi uống xong, anh ụp cái ly đặt ở trên bàn, dùng ngón tay chỉ cái ly trước mặt rồi nói: “Thằng nhóc kia, tới phiên anh rồi đó.”
Mọi người thấy bộ dạng của Diệp Lăng Thiên, hai mắt đều muốn rớt ra ngoài, cho đến bây giờ cũng chưa từng nhìn thấy người nào lại có thể uống một ngụm hết cả ly rượu như vậy.
Tưởng Huân thấy như vậy, mặt mũi bị nghẹn đến đỏ lên, anh ta tự xưng là tửu lượng của mình rất tốt, nhưng mà trước tới giờ anh ta đâu có uống rượu như vậy đâu. Uống một ngụm, trực tiếp uống hết cả một bình rượu, phải biết đây không phải là bia mà là rượu trắng với nồng độ cồn cao. Tưởng Huân nhìn từng ly lớn được đặt ở trên bàn, cả người đều đang phát run, anh ta hoài nghi nếu như mà mình uống một ngụm rượu này, có khi nào sẽ mất mạng luôn không đây.
“Sao vậy, sao lại không chịu uống đi?” Diệp Lăng Thiên hỏi lần nữa.
“Được rồi được rồi, Tưởng Huân, anh đi nhanh lên đi, nơi này không chào đón anh. Lăng Thiên, anh không sao đó chứ, nếu không thì chúng ta đến bệnh viện đi, đừng có bị ngộ độc cồn đó.” Hứa Hiểu Tinh sốt ruột muốn chết.
Nói thật thì Diệp Lăng Thiên đã hơi choáng váng rồi, cái này là toàn bộ rượu trắng, hơn nữa anh còn uống trong một ngụm, chỉ cần là người thì ai cũng sẽ có phản ứng.
“Anh nghe cho kĩ đây, ngày hôm nay tôi đứng đây nói rõ ràng với anh, người phụ nữ này là của tôi, sau này anh tránh xa cô ấy ra một chút, nếu để cho tôi phát hiện anh dây dưa với cô ấy thì tôi sẽ chơi chết anh. Cút đi, đừng có ở đây mất mặt xấu hổ nữa.” Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên lạnh lùng nói với Tưởng Huân, cả người tỏa ra sát khí.
Mặt của Tưởng Huân bị nghẹn ửng đỏ, người mất mặt là anh ta, thật ra anh ta đã sớm không có mặt mũi ở đây nữa rồi, anh ta nhanh chóng quay người đi ra ngoài, anh ta bị khí thế cùng với một ly rượu của Diệp Lăng Thiên dọa sợ.
“Diệp Lăng Thiên, có phải là anh bị điên rồi không hả! Anh không muốn sống nữa hả, sao anh lại có thể uống rượu như vậy.” Hứa Hiểu Tinh đỡ Diệp Lăng Thiên, hỏi thăm anh, sợ là Diệp Lăng Thiên có việc gì, cô ta vô cùng khẩn trương.
“Đúng đó, đúng đó, đến bệnh viện kiểm tra đi, kiểm tra một chút.” Mọi người ngồi ở đây đều lên tiếng nói.
“Không sao đâu, mọi người không cần phải lo lắng, nhân viên phục vụ.” Diệp Lăng Thiên mỉm cười đứng lên gọi.
“Diệp tổng.” Nhân viên phục vụ cung kính đi tới.
“Chia mấy ly rượu này vào trong ly nhỏ cho mấy người đàn ông ở trên bàn đi.” Diệp Lăng Thiên nói với nhân viên phục vụ, sau đó lại nói với người bên cạnh: “Ngày hôm nay ấy à, đầu tiên là cảm ơn mọi người đều nhớ sinh nhật của Hiểu Tinh, đều đến đây chúc mừng sinh nhật cho Hiểu Tinh, vô cùng cảm ơn ý tốt của mọi người. Tôi là ông chủ của công ty thức ăn Doanh Địa Lão Binh, tôi cũng rất cảm ơn vì mọi người đã quan tâm tới cửa hàng của tôi, tôi kính mọi người ở đây một ly rượu, chúc mọi người mọi điều tốt đẹp, làm chuyện gì cũng hài lòng. Tôi cũng không cần uống ly lớn nữa, dùng ly nhỏ mà uống thôi.” Diệp Lăng Thiên cười nói, sau đó nâng ly uống với mỗi người một ly rượu nhỏ.
“Được rồi được rồi, đều không phải không quen, không cần anh phải tính toán đâu, đừng có uống nữa, tôi cầu xin anh đó.” Hứa Hiểu Tinh giữ chặt tay của Diệp Lăng Thiên, liều chết cũng không cho Diệp Lăng Thiên uống nữa. Thế là Diệp Lăng Thiên chỉ ăn đồ ăn, nói chuyện với mấy người đồng nghiệp nam.
Ăn uống no say, có đồng nghiệp nữ đề nghị ăn xong rồi thì đi ca hát, nhưng mà lại bị Hứa Hiểu Tinh từ chối.
“Mọi người à, thật ngại quá, tối ngày hôm nay thật sự không được đâu, không phải là tôi hẹp hòi mà lại tối hôm nay anh ấy uống quá nhiều rượu, tôi phải đưa anh ấy đến bệnh viện kiểm tra cái đã, mặc dù là trông có vẻ như không say nhưng mà tôi sợ uống như vậy sẽ bị làm tổn thương tới dạ dày. Hơn nữa ngày mai còn phải đi làm, chúng ta đừng chơi quá muộn, yên tâm đi, hôm nay tôi thiếu mọi người một chầu karaoke, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội bù đắp cho mọi người sau mà.” Hứa Hiểu Tinh nói với mọi người.
Mọi người ở đây đều là bạn bè của nhau, đương nhiên cũng hiểu Diệp Lăng Thiên uống nhiều biết bao nhiêu, bọn họ cũng lần lượt nói lời tạm biệt với Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tinh rồi rời đi.
Diệp Lăng Thiên ngồi trên ghế hút thuốc, nói thật thì lúc nãy anh uống một ly rượu lớn như thế, bây giờ đã có phản ứng rồi, anh hơi choáng váng, quan trọng là hiện tại trong dạ dày rất khó chịu, uống một hơi hết cả một bình rượu, đây quả thật không phải là chuyện để nói đùa, Diệp Lăng Thiên bất đắc dĩ cười cười.
“Đi thôi, tôi dẫn anh đến bệnh viện kiểm tra.” Hứa Hiểu Tinh tiễn người cuối cùng đi khỏi, cô trực tiếp lôi kéo Diệp Lăng Thiên rồi nói.
“Không sao đâu, rượu uống hơi nhiều, nhưng mà vẫn không tới mức phải đến bệnh viện, cô cứ yên tâm đi, tôi biết tình huống thân thể của mình mà, không có vấn đề gì, đừng lo lắng." Diệp Lăng Thiên cười nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Thật sự không có chuyện gì đúng không?” Hứa Hiểu Tinh không xác định mà hỏi lần nữa.
“Thật sự không có chuyện gì đâu.”
“Diệp Lăng Thiên, rốt cuộc là ngày hôm nay anh bị cái gì vậy hả, anh điên rồi hả? Bình thường anh cũng không phải là người cố chấp háo thắng như vậy, ngày hôm nay rốt cuộc anh bị làm sao? Anh cần gì phải háo thắng tranh giành với một người có vấn đề về thần kinh như anh ta cơ chứ, anh thấy thú vị lắm hả?” Hứa Hiểu Tinh cũng đã chịu không được mà quở trách Diệp Lăng Thiên, nhớ đến hành động vĩ đại hồi lúc nãy uống hết một bình rượu của Diệp Lăng Thiên, hiện tại cô ta nghĩ tới mà sợ.