Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 506 - CỬU TỬ NHẤT SINH (9)

Trước Sau

break
“Nếu anh có thể sống sót trở về, thì giúp tôi xin lỗi ba mẹ tôi một tiếng, rồi nói với họ rằng, tôi có lỗi với họ, chỉ có thể để họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, kiếp sau tôi sẽ báo đáp công ơn dưỡng dục của họ.” Lý Yến nói xong, rồi từ từ giơ tay lên.

Nghe Lý Yến nói thế, Diệp Lăng Thiên bỗng thấy hơi kỳ lạ, rồi nhận ra hành động của cô hơi khác thường, nên ngẩng đầu lên nhìn đúng lúc nhìn thấy cô đang cầm súng lục chĩa vào đầu mình.

Diệp Lăng Thiên sợ đến mức toát mồ hôi hột, vội giật lấy khẩu súng trong tay Lý Yến.

“Cô điên rồi sao?” Diệp Lăng Thiên bùng lửa giận quát.

“Giờ anh cứ cõng tôi thế này thì chúng ta không thể nào chạy thoát được, chỉ khi nào tôi chết rồi, thì tôi tin với năng lực của anh, bọn họ chẳng thể đuổi kịp anh.”

“Nếu không phải vì cứu cô thì tôi cần gì phải chạy tới đây? Tôi không phải cảnh sảnh thì bận tâm đến chuyện vớ vẩn này làm gì? Nếu tôi chết rồi thì thôi, trước khi tới đây tôi đã chuẩn bị ổn thỏa việc mình sẽ chết rồi, nhưng chưa tới giây phút cuối cùng thì cô không được dễ dàng bỏ cuộc, chúng ta phải không ngừng chạy về phía trước, chỉ cần có thể tìm được thành phố hoặc một vị trí tốt, thì chúng ta vẫn còn cơ hội sống sót.” Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa chạy.

“Nhưng anh đừng quên rằng, chỉ cần chúng ta ra khỏi rừng cây thì sẽ biến thành cái sàng, hơn nữa, anh cảm thấy thể lực của anh có thể duy trì được bao lâu?”

“Tôi có thể duy trì được tới đâu thì hay tới đó, nếu chúng ta thật sự hết đường chạy trốn, thì tôi sẽ chết cùng cô.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

“Anh làm vậy có đáng không? Anh cần gì phải vì tôi mà bỏ mạng?”

Nghe Lý Yến nói thế, Diệp Lăng Thiên chợt nhớ tới cách đây không lâu Lý Đông Sinh cũng hỏi anh như thế.



“Thế nào là đáng với không đáng? Cuộc đời con người không có nhiều chuyện đáng với không đáng như thế, tôi chỉ đang làm chuyện mình nên làm thôi.”

Lý Yến nghe Diệp Lăng Thiên nói thế thì im lặng một hồi lâu, rồi mới lên tiếng: “Được, chúng ta cùng nhau chết.”

Giờ giọng nói Lý Yến đã cực kỳ yếu ớt, cô thật sự mất hết sức lực rồi.

Mặc dù Diệp Lăng Thiên vẫn luôn chạy, nhưng thật ra toàn bộ thể lực trên người anh đã sớm cạn kiệt rồi, hơn nữa vai anh đang không ngừng chảy máu, anh có thể cõng Lý Yến tiếp tục chạy hoàn toàn là dựa vào nghị lực và quán tính của cơ thể, anh biết, có thể một giây sau, anh sẽ không kiên trì nổi nữa mà ngã xuống, nhưng dù là vậy, anh vẫn tiếp tục chạy, chưa tới giây phút cuối cùng, thì anh không bao giờ chọn cách chủ động bỏ cuộc.

Diệp Lăng Thiên cứ chạy mãi chạy mãi, anh có thể cảm nhận được hình như người đã ở sau lưng mình rồi, đạn cũng bay loạn xạ khắp nơi, anh biết chắc chắn Lý Yến đã trúng đạn rồi, nhưng giờ anh không thể bận tâm nhiều như thế. Nếu không nhờ cây cối rậm rạp và trời tối, thì hai người đã sớm chết rồi, anh vừa chạy vừa nổ súng về phía sau, không phải anh muốn giết người, mà chủ yếu là để ngăn chặn tốc độ đuổi theo của đối phương, bằng không anh đã sớm bị họ đuổi kịp rồi.

Nhưng Diệp Lăng Thiên đang chạy về phía trước bỗng thắng gấp lại, hóa ra con đường trước mặt là đường cụt, nhờ ánh trăng mờ ảo, anh có thể nhìn thấy bên dưới là rừng cây rậm rạp, mà dưới rừng cây rậm rạp là một hẻm núi cao ít nhất là bốn năm mươi mét, anh không biết dưới hẻm núi là thứ gì, mà chỉ nghe thấy tiếng nước chảy, nghĩ đến đây, Diệp Lăng Thiên bỗng tuyệt vọng.

“Chạy đi, hai người chạy nữa đi? Ha, để tôi xem hai người còn chạy được không?” Diệp Lăng Thiên vừa dừng lại chưa được bao lâu, thì Lâm Xung đã dẫn một nhóm người chạy tới thở hổn hển, rồi chĩa súng về phía Diệp Lăng Thiên và Lý Yến, anh cũng sớm chĩa súng về phía Lâm Xung rồi, nên anh ta không dám tiến tới, mà đứng sau một người.

“Chắc chắn cảnh sát đã bao vây nơi này rồi, mấy người không thể chạy thoát được đâu, mau đầu hàng đi, có khi các người vẫn còn cơ hội sống sót.” Diệp Lăng Thiên hết cách rồi, đành phải nói thế.

“Ha ha ha, thật nực cười, anh cảm thấy tôi sẽ tin lời anh nói à? Nếu Lâm Xung tôi rơi vào tay cảnh sát thì vẫn còn cơ hội sống sót à? Còn mấy người này, ai mà không có mấy mạng người trong tay, nên một khi bị bắt sẽ bị phán tử hình hết. Lý Yến đúng không? Có phải lúc tử hình em trai tôi, cô rất vui đúng không, cô đâu ngờ rằng mình sẽ có ngày hôm nay? Hai người con muốn chạy à, thế chạy tiếp đi? Ha ha ha.” Lâm Xung cười như một người điên.

“Đúng lúc giờ đã qua 12 giờ, hôm nay là ngày giỗ em trai tôi, vừa khéo có thể giết cô để trả thù cho thằng bé, để nó có thể đầu thai làm người mới. Tốt, tốt lắm.” Lâm Xung nói xong thì chĩa súng về Lý Yến đang đứng cạnh Diệp Lăng Thiên, giờ cô đã yếu đến mức không thể nói ra tiếng, luôn phải dựa vào người anh.

“Khoan đã.” Diệp Lăng Thiên ngắt lời Lâm Xung nói: “Dù gì chúng tôi cũng sắp chết rồi, anh có thể cho tôi nói đôi lời với cô ấy trước khi chết không?”



“Anh cứ tự nhiên, tôi rất nhân từ, nên trước khi tiễn hai người lên đường, tôi sẽ cho hai người một phút để nói đôi điều với nhau.”

“Được, cảm ơn anh.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, rồi quay đầu nhìn Lý Yến nói: “Cô chuẩn bị xong chưa, chúng ta cùng nhau chết.”

“Thật ra anh có thể chạy đi, đừng nên chết cùng tôi.”

Diệp Lăng Thiên không trả lời Lý Yến, mà nói tiếp: “Nào, để tôi cõng cô, nhớ kỹ, cô nhất định phải ôm chặt tôi, dù chết chúng ta cũng phải cùng nhau chết, hơn nữa còn phải chết cùng một chỗ.”

Diệp Lăng Thiên nói xong thì ngồi xổm xuống cõng Lý Yến lên lưng lần nữa, rồi đứng dậy.

Giờ anh đang đứng trên mép hẻm núi, nhìn Lâm Xung cười rất vui vẻ.

“Anh cười cái gì?”

“Lâm Xung, anh không ngờ mình cũng có ngày hôm nay đúng không? Anh nhìn đi, nhìn thử sau lưng anh là thứ gì?” Diệp Lăng Thiên cười rất vui vẻ nhìn ra phía sau Lâm Xung.

Lâm Xung cũng bị nụ cười của Diệp Lăng Thiên dọa sợ, hầu như ai cũng tin tưởng nên đồng loạt quay ra sau nhìn, trong chớp mắt đó, anh rút súng ra, bắn vào Lâm Xung đang lộ nửa đầu chẳng hề chú ý đến mình kia, rồi cõng Lý Yến nhảy xuống vực, việc anh nổ súng và nhảy xuống vực gần như diễn ra cùng một lúc, anh không biết mình có bắn trúng không, nhưng anh tự tin về bản thân, có lẽ sẽ không bắn trượt. Anh đã sớm suy nghĩ kỹ lưỡng rồi, dù phải chết, anh cũng sẽ giết Lâm Xung trước.

Diệp Lăng Thiên chọn cách như vậy là vì anh đã hết cách rồi, dưới tình huống cõng theo Lý Yến, anh có thể nổ súng cũng chỉ giết được một hai người, chứ không thể giết được Lâm Xung đang trốn phía sau, hơn nữa chỉ cần anh nổ súng, thì cả anh và cô đều sẽ bị bọn họ bắn chết ngay, nếu không có gì bất trắc, thì có lẽ việc nhảy xuống sẽ có một phần nghìn cơ hội sống sót. Lúc nhìn thấy hẻm núi anh đã thầm tính toán mọi chuyện rồi, nên mới cười thần bí nhìn ra phía sau Lâm Xung, rồi cõng Lý Yến nhảy xuống dưới.
break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc