“Cậu tính làm gì? Cậu tính một mình xông vào trong cứu Yến nhi à? Không được, Diệp Lăng Thiên, lần trước tôi đã nợ cậu một mạng, lần này tôi không thể để cậu lại mạo hiểm nữa. Cậu xông vào như vậy chẳng khác nào chín phần chết một phần sống. Hơn nữa kế hoạch của cậu có vấn đề rất lớn. Cậu nên suy nghĩ cho kỹ. Bây giờ chúng tôi canh giữ ở ngoài thôn và hai đầu đường, không cho người ra vào. Đợi đến khi cậu ra lệnh, tất cả chúng tôi lại bao vây xung quanh và tiến vào trong, bắt con ba ba trong hũ, có thể không để một tên nào chạy thoát. Nhưng cậu có nghĩ tới một vấn đề khác không? Đó là một thôn, trong thôn còn có nhiều dân như vậy. Nếu quả thật áp dụng theo kế hoạch mà cậu đưa ra, gần như dân trong cả thôn đều sẽ trở thành con tin của chúng. Vậy sẽ có bao nhiêu dân chúng vô tội phải ngã xuống dưới nòng súng của chúng chứ? Cho nên kế hoạch của cậu căn bản không thể thực hiện được.” Sau khi Lý Đông Sinh suy nghĩ một lát mới nói.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày. Lời Lý Đông Sinh nói đã hoàn toàn cảnh tỉnh anh. Đúng vậy, trong thôn còn có nhiều dân chúng vô tội. Nếu thật sự bao vây xung quanh thôn, sau đó bắt con ba ba trong hũ, với tính cách của đám phần tử vũ trang này, chúng tuyệt đối sẽ bắt người trong cả thôn làm con tin. Trước đây, anh lập ra kế hoạch hành động thì chưa từng phải suy nghĩ tới điểm này. Chuyện này căn bản không nằm trong phạm vi cân nhắc của anh, cho nên anh chưa từng nghĩ tới an toàn tính mạng của dân chúng. Nhưng bây giờ, anh không thể không nghĩ tới. Lý Đông Sinh làm cảnh sát, làm người của chính quyền cũng không thể không nghĩ tới.
“Cách duy nhất là phái đội đặc công bí mật lẻn vào, bao vây xung quanh căn nhà mà cậu đã nói, sau đó cứu người, một lưới bắt hết đối phương.” Lý Đông Sinh nghiến răng nói.
“Không được, tuyệt đối không thể làm vậy được. Nếu thật sự làm vậy, kết quả duy nhất là các chú còn chưa tới gần đã bị phát hiện. Sau đó Lý Yến sẽ bị giết trước, đối phương cũng sẽ chạy trốn, thậm chí còn mang theo con tin. Tôi đã thử qua rồi, chúng canh phòng rất nghiêm mật, cơ bản không có khả năng để nhiều người ẩn nấp đến gần. Cách này tuyệt đối không thể thực hiện được. Làm vậy không phải là cứu Lý Yến mà là hại cô ấy.” Diệp Lăng Thiên lập tức phản đối.
Lý Đông Sinh im lặng rất lâu, cuối cùng mới lên tiếng: “Vậy cậu nói xem nên làm thế nào? Bất kể nói thế nào, đầu tiên phải bảo đảm an toàn cho người dân trong thôn, thứ hai là tuyệt đối không thể bỏ qua cho nhóm người này.”
Diệp Lăng Thiên lại châm một điếu thuốc và chậm rãi hút, cuối cùng mới nói: “Cho tôi trang bị mà tôi đã nói lúc trước. Tôi sẽ lẩn vào tìm thời cơ cứu Lý Yến ra. Sau đó tôi sẽ thu hút sự chú ý của chúng, để các chú nhanh chóng tiến hành bao vây.”
“Hồ đồ. Làm thế thì cậu sống thế nào được? Bản thân cậu cũng đã nói đối phương không phải là người bình thường. Tôi cũng hiểu rõ đối phương chính là một đám phân tử vũ trang, trùm ma túy lớn ở Myanmar, thường sống mái với nhau. Mỗi ngày chúng đều sống trong chiến tranh. Cậu làm thế sẽ mất mạng đấy. Tôi đã nợ cậu một mạng, tôi đã hứa với lão Quỷ phải chăm sóc cho cậu đàng hoàng. Cho nên lần này tôi sẽ không để cho cậu phải mạo hiểm nữa.” Lý Đông Sinh nói rất cương quyết.
“Nhưng đây là cách duy nhất để có thể cứu Lý Yến ra. Chú không thể trơ mắt nhìn Lý Yến bị chúng giết chết, tôi cũng vậy. Thật ra, cái chết đối với tôi không đáng sợ, tôi cũng không sợ chết. Đồng thời chúng chưa chắc có thể giết được tôi đâu. Tôi từng đối mặt với kẻ còn lợi hại hơn thế nhiều mà vẫn chưa chết, nữa là đám buôn ma túy tép riu này. Chú Lý đừng do dự nữa, thời gian không còn nhiều đâu. Chú cứ làm như lời tôi nói. Nếu còn kéo dài nữa thì thật sự sẽ không kịp mất. Chúng ta phải chờ sau khi trời tối mới bắt đầu hành động. Tôi ở bên đường ngoài thôn chờ các chú.” Diệp Lăng Thiên không nói nữa, cúp máy luôn.
Diệp Lăng Thiên ngồi hút thuốc ở trong xe. Thật ra anh biết lần chiến đấu này nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn lúc mình làm nhiệm vụ trong quân đội trước đó. Có thể xem đây là lần nguy hiểm nhất trong cuộc đời anh. Không nói lần này đối thủ mạnh tới mức nào, điều thật sự nguy hiểm là lần này anh vào trong không phải muốn giết ai hoặc phá hỏng thứ gì, mà anh vào trong để cứu người, hơn nữa còn là chân chính một mình xông vào một căn nhà nhỏ để cứu một người phụ nữ. Chỉ cần là người có chút năng lực suy luận đều biết, cứu một người khó hơn giết mười người. Diệp Lăng Thiên có thể có rất nhiều cách để giết một người. Với trình độ của anh có thể dễ dàng giết người xong lại chạy trốn, nhưng cứu người trên cơ bản lại không thể. Diệp Lăng Thiên biết rất rõ lần này anh thật sự dữ nhiều lành ít nhưng anh không hề sợ hãi. Cho dù anh đã rời khỏi cuộc sống máu lửa hai năm, anh cũng quen với cuộc sống yên tĩnh và ổn định trong thành phố từ lâu, nhưng trong lồng ngực của anh vẫn có một trái tim hừng hực thiêu đốt. Quan trọng nhất là anh cảm thấy mình nhất định phải cứu Lý Yến ra. Cho dù có mất mạng, anh cũng nhất định phải cứu cô ta ra. Chuyện này lại giống như trước đây anh đi cứu Lý Vũ Hân vậy, căn bản không tìm được lý do gì, cũng chưa từng nghĩ tới phải tìm lý do gì, chỉ cảm thấy mình cần đi cứu, chỉ đơn giản vậy thôi.
Diệp Lăng Thiên ngồi ngẩn người trong xe, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho Diệp Sương.
Điện thoại vừa đổ chuông mấy tiếng thì bị ngắt. Sau đó mấy phút, Diệp Sương mới gọi lại.
“Anh, có chuyện gì thế? Em đang học mà.” Diệp Sương hỏi.
“Vậy em học đi. Chờ khi nào hết giờ học, anh sẽ gọi lại cho em.”
“Em đã xin phép ra ngoài rồi. Có chuyện gì vậy?” Diệp Sương hỏi.
“Cũng không có chuyện gì đâu. Anh chỉ hỏi em còn tiền tiêu không? Em nhớ nhé, trong ngăn kéo tủ ở phòng ngủ của anh có một tấm thẻ, anh gửi định kỳ 3 tỷ. Em dùng chứng minh thư là có thể mở được tấm thẻ này. Mật khẩu là ngày sinh của em.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói. Anh dành dụm số tiền này cho Diệp Sương từ năm ngoái là để chuẩn bị cho cuộc sống sau này, đề phòng mình kinh doanh thất bại hoặc mình gặp chuyện gì ngoài ý muốn, làm Diệp Sương không thể đi học tiếp.
“3 tỷ à, nhiều vậy? Sao anh lại đột nhiên nói tới chuyện này? Em có tiền mà. Chẳng phải mỗi tháng anh đều cho em tiền tiêu vặt, em còn chưa dùng hết đấy. Em nói cho anh biết, em để dành không ít tiền trong thẻ nên anh không cần để tiền lại cho em đâu, thật đấy. Anh cứ giữ số tiền này để còn làm đám cưới với chị dâu đi.”
“Ừ, tốt, con gái tiết kiệm một chút cũng được nhưng không thể sống quá kham khổ. Được rồi, anh cũng không có gì chuyện khác, em vào học đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu. Anh có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì.
“Không phải chứ, anh? Anh gọi điện thoại cho em chỉ để nói cho em biết chuyện này thôi à? Anh cũng quá vẽ chuyện đấy. Chờ anh về lại nói cho em biết chuyện này chẳng được sao? Có đáng phải cố ý gọi điện thoại cho em không? Sao em cảm giác có gì đó không đúng. Anh, anh làm sao vậy?” Diệp Sương cả thấy hơi kỳ lạ nên hỏi Diệp Lăng Thiên.