“Rảnh rỗi cô nên tự học nấu ăn đi, nếu thật sự không được thì có thể mời một nữ giúp việc, ngày nào cũng ăn bên ngoài, vừa mất vệ sinh vừa không lành mạnh, lâu ngày sẽ xảy ra vấn đề đó.” Diệp Lăng Thiên nói xong câu này thì đứng dậy rời đi.
“Anh không ăn nữa à?” Lý Vũ Hân ngạc nhiên hỏi.
“Tôi ăn no rồi, tôi ra ngoài hút điếu thuốc, cô cứ ăn đi, ăn xong thì để đấy, lát nữa tôi sẽ thu dọn bát đũa cho.” Diệp Lăng Thiên vừa nói vừa đi ra ngoài châm thuốc.
“Sao người này cứ kỳ lạ như thế chứ? Mặc kệ lúc mình đối xử tệ, hay đối tốt với anh ta, anh ta cũng không nói gì.” Lỹ Vũ Hân nhíu mày lẩm bẩm, rồi xoay đầu nhìn thức ăn trên bàn, bắt đầu ăn say sưa. Không thể không nói, Diệp Lăng Thiên còn nấu ngon hơn đồ ăn bên ngoài.
Diệp Lăng Thiên ngồi bên ngoài hút thuốc một lát rồi đi vào, đúng lúc Lý Vũ Hân cũng vừa ăn xong. Anh đi tới bắt đầu thu dọn bát đũa trên bàn.
Lý Vũ Hân hơi xấu hổ, dù gì Diệp Lăng Thiên cũng là vệ sĩ, chứ không phải người giúp việc, cô không có lý do nào bắt anh nấu ăn, làm việc nhà, hầu hạ cô cả, hơn nữa, điều quan trọng nhất là anh là đàn ông, nếu là phụ nữ, cô cũng không thấy xấu hổ thế này. “Để tôi làm cho.” Lý Vũ Hân đứng dậy nói.
||||| Truyện đề cử: Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa |||||
“Cô có thể đi được à?” Diệp Lăng Thiên phớt lờ Lý Vũ Hân, lạnh nhạt nói, rồi tiếp tục thu dọn bát đũa.
Câu nói này đã chặn họng Lý Vũ Hân, rõ ràng cô có lòng tốt, thế mà anh không hề cảm kích, cô hơi tức giận nói: “Anh thì sao? Tay anh không đau à?”
“Không đau, nếu cô không muốn làm phiền tôi, vậy thì cô mau lên lầu nằm lên giường nghỉ ngơi đi, bớt đi lại, chân cô khỏe lên là sự giúp đỡ lớn nhất với tôi đấy.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì đi thẳng vào phòng bếp.
Sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên đang tập thể dục trong sân thì nghe thấy tiếng gõ cổng sắt. Anh đứng thẳng lên đi ra cửa, chỉ thấy Hứa Hiểu Tinh đang đứng lắc tay nắm cổng sắt trước cổng.
“Chào buổi sáng, cô Hứa.” Người Diệp Lăng Thiên đầy mồ hôi, vừa chào hỏi Hứa Hiểu Tinh vừa mở cổng cho cô.
“Anh đang làm gì thế? Tập thể dục hay tưới hoa vậy?” Hứa Hiểu Tinh thấy người Diệp Lăng Thiên đầy mồ hôi thì nghi ngờ hỏi.
“Tôi tập hăng say quá thôi, cô vào đi.” Diệp Lăng Thiên cười nói, rồi xoay người cùng Hứa Hiểu Tinh vào nhà.
“Vũ Hân đã dậy chưa?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Không biết, cô lên đó xem thử thì biết.”
“Cô ấy nói hôm qua chân cô bị bong gân là thật ư?” Hứa Hiểu Tinh lại hỏi.
“Đúng vậy, tôi đã bôi thuốc rồi, có lẽ hôm nay sẽ tốt hơn một chút, nhưng chắc chắn sẽ đau, có thể phải mất một hai ngày mới có thể lành lại được.” Diệp Lăng Thiên nói xong định về phòng cầm quần áo đi tắm.
“Đợi đã, anh làm gì đấy?” Hứa Hiểu Tinh vội hỏi khi thấy Diệp Lăng Thiên về phòng.
“Tôi à? Tôi đi tắm.”
“Anh ăn sáng trước đi, tôi có mang bữa sáng cho anh và Vũ Hân rồi, anh ăn rồi hãy tắm, nếu không lát nữa thức ăn sẽ nguội, tôi lên lầu gọi Vũ Hân, anh cứ ăn trước đi.” Hứa Hiểu Tinh đặt bữa sáng trong tay mình xuống bàn, rồi lên lầu gọi Lý Vũ Hân dậy.
Diệp Lăng Thiên nhìn một lát, vẫn tiếp tục lấy đồ vào phòng tắm. Đến khi anh ra đi ra ngoài rồi, hai người phụ nữ vẫn chưa xuống lầu. Đàn ông mà, luôn tắm rất nhanh, huống hồ anh chỉ tắm rửa đơn giản thôi, chắc chắn phải nhanh hơn phụ nữ thức dậy rửa mặt rồi.
Diệp Lăng Thiên cũng không khách sáo, dứt khoát mở bữa sáng mà Hứa Hiểu Tinh mang tới đây ra xem, trong này có cháo, bánh bao, ngoài ra còn có bánh mì và sữa nữa. Anh biết chắc chắn phần bánh mì và sữa này là mua cho Lý Vũ Hân, nên rất tự giác cầm bánh bao và cháo lên ăn.
Vừa ăn được mấy miếng, đã thấy Hứa Hiểu Tinh dìu Lý Vũ Hân xuống lầu, Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn Lý Vũ Hân, thấy dáng đi của cô đã đỡ hơn hôm qua nhiều, nên tiếp tục ăn sáng.
“Tớ nói này chị hai, cậu rảnh rỗi chạy đi leo núi làm gì? Cho dù cậu muốn đi, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị một chút chứ, cậu mang giày cao gót đi leo núi, chẳng phải tự tìm đường chết à? Tớ và Diệp Lăng Thiên đã giả vờ làm bạn bè trai gái rồi, cậu còn không nghĩ thông, muốn tự ngược mình như thế nữa ư?” Hứa Hiểu Tinh vừa nói vừa lấy bữa sáng cho Lý Vũ Hân, đương nhiên cô phải ăn bánh mì với sữa rồi.
“Hứa Hiểu Tinh, nếu cậu còn nói mấy lời này nữa, tớ sẽ đuổi cậu ra ngoài đó.” Lý Vũ Hân đen mặt nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Được rồi, tớ sẽ ngậm miệng lại được chưa, tớ chạy tới đây hầu hạ cậu, cậu còn không muốn tiếp đãi tớ, tớ không bán rẻ mình thế đâu.” Hứa Hiểu Tinh vội nói rồi bắt đầu ăn sáng. Trò chuyện một lúc, cô quay sang nói với anh: “Diệp Lăng Thiên, ngày mai Diệp Sương làm phẫu thuật, anh có tới đó không?”
Diệp Lăng Thiên sửng sốt một lát rồi nói: “Tôi không đi.”
“Không đi? Sao thế? Anh có chuyện gì quan trọng hơn cuộc phẫu thuật của em gái anh à?” Hứa Hiểu Tinh hơi tức giận.
“Tôi không phải bác sĩ, có đi tới đó cũng không có tác dụng gì.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Chuyện này không liên quan gì đến việc, anh có phải bác sĩ hay không, mặc dù anh không phải bác sĩ, nhưng anh tới đó có thể an ủi và cho Diệp Sương lòng tin rất lớn, phẫu thuật là chuyện quan trọng, nói trắng ra, có thể sẽ làm anh không thích nghe một chút, thành bại của cuộc phẫu thuật này sẽ liên quan đến việc Diệp Sương có thể sống tiếp hay không, cho dù anh có chuyện quan trọng đến cỡ nào, thì lúc đó anh cũng phải ở bên để an ủi em ấy.”
“Mặc dù Diệp Sương không nói, nhưng tôi có thể nhìn ra, trong lòng em ấy rất sợ cuộc phẫu thuật ngày mai, chắc chắn em ấy cũng rất thích, khi ngày mai anh có thể ở bên em ấy, anh là người thân duy nhất của em ấy, là người em ấy dựa dẫm nhất, Diệp Lăng Thiên, bất kể thế nào, ngày mai anh cũng phải tới bệnh viện với em ấy, anh nghe rõ chưa?”
Hứa Hiểu Tinh đặt bát cháo trong tay xuống, nói lý lẽ chính đáng với Diệp Lăng Thiên, cô nói rất kích động, cũng rất tức giận, đây là lần đầu tiên anh thấy cô tức giận, trong mắt anh, cô không hề mang dáng vẻ trang nghiêm của một cô giáo, bởi vì cô luôn xuất hiện với dáng vẻ một cô gái cởi mở hoạt bát thích trêu chọc người khác.
“Đến lúc nó rồi nói sau, tôi ăn xong rồi, hai người cứ từ từ mà ăn.” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh nói, rồi đứng dậy rời đi.
“Này, anh nói thế mà được à, ngày mai em gái mình phải làm cuộc phẫu thuật quan trọng như thế, vậy mà anh không tới bệnh viện ở bên em ấy, anh có còn là người nữa không? Tôi vốn cho rằng, anh đối xử rất tốt với em gái mình, ký khế ước bán thân để chữa bệnh cho em ấy, không ngờ, tất cả đều là giả tạo, anh hoàn toàn mặc kệ sống chết của em gái mình, xem như tôi nhìn lầm anh rồi. Tôi không ăn nữa, mất hết khẩu vị.” Hứa Hiểu Tinh ném đũa xuống bàn, trông rất tức giận.