“Nói thật nhé Vũ Hân, bình sinh thì đây là lần đầu tiên tớ cảm thấy hứng thú với một người đàn ông như vậy, đối với tớ mà nói anh ta giống như một hộp quà được gói bởi vô số lớp giấy, gói càng kỹ thì tớ lại càng muốn biết bên trong rốt cuộc là thứ gì.” Hứa Hiểu Tinh thong thả nói.
“Đừng nói là cậu thật lòng yêu anh ta rồi nhé?” Lý Vũ Hân kinh ngạc nhìn Hứa Hiểu Tinh.
“Quỷ tha ma bắt cậu đi, làm gì có chuyện tớ dễ dàng đi yêu một người như vậy chứ. Chỉ là anh ta không giống với những người đàn ông mà tớ từng gặp, hoàn toàn khác, cho nên tớ mới đặc biệt hiếu kỳ. Nghe cho kỹ nhé, là hiếu kỳ chứ không phải yêu, hiểu chưa? Anh chàng này hoàn toàn khác với anh chàng đẹp trai của cậu. Mặt khác, tớ cũng rất đồng tình với anh ta, đương nhiên, chắc chắn là anh ta không cần sự đồng cảm ấy của tớ.” Hứa Hiểu Tinh nói đến đây thì dừng lại một chút.
“Tớ thấy, cậu như vậy chẳng phải là dấu hiệu tốt lành gì, chẳng phải người ta đều nói tình yêu đều bắt đầu từ sự hiếu kỳ sao, cậu phải cẩn thận đó.” Lý Vũ Hân cười ha ha.
“Cậu lại cười tớ, còn cười nữa thì tớ sẽ nói cho ba cậu biết chuyện về anh chàng đẹp trai của cậu để xem cậu làm sao mà thu dọn hậu quả.” Hứa Hiểu Tinh thẹn quá hóa giận.
“Đừng đừng, coi như tớ xin cậu đó, tới sai rồi, được không.” Lý Vũ Hân lập tức cầu xin tha thứ.
Rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên vẫn dậy sớm như thường, sau đó lái xe đưa hai cô gái đi làm, Diệp Lăng Thiên lái xe đưa Hứa Hiểu Tinh đến đại học Đông Hải trước, sau đó mới cùng Lý Vũ Hân quay lại công ty.
Cả ngày hôm nay, Diệp Lăng Thiên cũng chẳng có chuyện gì làm, anh xem tin tức cả ngày, đợi tới giờ tan làm mới cùng Lý Vũ Hân xuống lầu. Xe đậu trong gara dưới tầng hầm, thang máy đi thẳng xuống tầng hai của gara.
Vì giờ tan tầm đông người nên Lý Vũ Hân nghe theo lời của Diệp Lăng Thiên, sau khi tan làm, nán lại thêm nửa tiếng nữa mới rời khỏi công ty, lúc này gara chỉ có ánh đèn lờ mờ và mấy chiếc xe thưa thớt, hoàn toàn không có người.
Diệp Lăng Thiên cùng Lý Vũ Hân đi về phía chiếc xe nhưng vừa tới gần thì thấy bỗng nhiên có sáu tên tay cầm côn sắt và mã tấu từ sau chiếc xe đi ra, dẫn đầu là một tên trọc đầu, trên mặt còn có một cái thẹo, bộ dạng vô cùng hung thần ác sát.
Thấy vậy, Lý Vũ Hân lập tức sợ hãi, núp ra phía sau Diệp Lăng Thiên, đây là phản ứng theo bản năng của phụ nữ.
“Thằng nhóc con, mày cũng khá lắm, hôm qua theo dõi lại để mày chạy thoát, nhưng có mà chạy đằng trời, hôm nay để xem mày chạy kiểu gì.” Tên đầu trọc cười rất dữ tợn, gã nhìn Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân như sói nhìn hai con dê.
Tên đầu trọc cùng mấy tên nữa chậm rãi tiếp cận Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên giang tay bảo vệ Lý Vũ Hân sau lưng, chậm rãi lui về phía sau.
“Các người muốn gì? Tôi… Tôi… Báo cảnh sát đấy.” Lý Vũ Hân vô cùng lo lắng và sợ hãi nói.
“Báo cảnh sát? Mày báo đi, mày mà dám báo thì tao sẽ lập tức chặt đứt tay mày.” Tên đầu trọc đợi Lý Vũ Hân nói xong liền dọa cho cô sợ đến mức lập tức rụt đầu lại phía sau Diệp Lăng Thiên.
“Hôm nay tụi mày tới để tìm tao, cô ấy không liên quan nên hãy để cô ấy đi trước, tao sẽ ở lại.” Diệp Lăng Thiên che chắn cho Lý Vũ Hân lùi đến chỗ góc tường rồi nói với tên đầu trọc.
“Thả cô ta sao? Thả để cô ta đi báo cảnh sát hả? Nhóc, mày chịu khó ngoan ngoãn đi, có người dặn rồi, phải chặt một cánh tay của mày, còn cô nàng này thì chúng tao sẽ đưa đi, không có thời gian mà nhiều lời với mày đâu, nói đi, mày tự chặt hay để tụi tao làm?” Tên đầu trọng huơ huơ mã tấu trong tay nói.
“Để cô ấy đi, tao cam đoan cô ấy sẽ không báo cảnh sát, cô ấy đi rồi tao sẽ tự chặt tay đưa cho mày.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.
“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à, anh em, tranh thủ thời gian giải quyết nhanh lên, nếu không lát nữa lại có người đến. Chém đứt một tay của nó rồi mang người phụ nữ này theo, sau đó chúng ta sẽ ra nước ngoài trốn một thời gian rồi về, tiền mà người ta trả cũng đủ để anh em mình tiêu xài một thời gian nên làm nhanh lên.” Tên đầu trọc trừng Diệp Lăng Thiên sau đó nói với những kẻ còn lại.
Nhìn thấy bốn, năm người cầm côn sắc và mã tấu ép sát đến chỗ góc tường mà mình đang đứng, Diệp Lăng Thiên liền quay sang nói với Lý Vũ Hân: “Nhớ kỹ, ngồi sát vào góc tường, tuyệt đối không được cử động, tốt nhất là đừng nên nhìn, cô cứ yên tâm, có tôi ở đây cô sẽ không sao đâu.”
“Không kịp nữa rồi, cô ngồi xuống đi.” Nhìn thấy mấy người bọn chúng càng lúc càng tiến lại gần, Diệp Lăng Thiên liền quát Lý Vũ Hân.
Bị Diệp Lăng Thiên hét vào mặt như vậy và nhìn vào đôi mắt như kẻ sát nhân của anh khiến Lý Vũ Hân sợ hãi, lập tức nép sát vào góc tường.
“Nhớ kỹ, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cô cũng phải ngồi yên ở đây không được động đậy.” Diệp Lăng Thiên lại dặn dò Lý Vũ Hân lần nữa rồi quay lại, không những không trốn mà anh còn xông thẳng vào đám người đang cầm mã tấu lao về phía mình.
“Đừng.” Thấy Diệp Lăng Thiên không quan tâm đến tính mạng xông lên như vậy, Lý Vũ Hân liền sợ hãi hét lớn, quên luôn cả chuyện báo cảnh sát.
Nhưng một màn kịch tích đã diễn ra, chỉ thấy một mình Diệp Lăng Thiên với hai bàn tay không xông thẳng về phía năm, sáu tên đang cầm mã tấu trong tay, tốc độ đó chẳng khác gì một con báo đang tấn công vào giữa đàn linh dương đầu bò. Diệp Lăng Thiên chạy được vài bước liền tung người lên không, xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ theo hình xoắn ốc vô cùng đẹp mắt, đá vào mặt tên tóc vàng chạy trước nhất, tên tóc vàng lúc này liền bị đá bay ra ngoài, văng xa cả ba bốn mét, rớt xuống đất, bò dậy không nổi.
Sau khi hoàn thành cú đá đó, toàn thân Diệp Lăng Thiên liền lướt sang trái mấy chục cen-ti-mét đúng lúc một cây mã tấu bổ xuống bên cạnh anh, chỉ thiếu chút xíu nữa là đầu Diệp Lăng Thiên nở hoa rồi. Diệp Lăng Thiên chụp tay của tên cầm mã tấu lại, còn tay kia thì túm đầu tên đó ép chặt vào bên mạng sườn, sau đó lên gối tống một cú thật mạnh vào bụng, rồi lại vặn tay tên đó một cái, vươn tay giật lấy chuôi mã tấu, còn tên đó thì ngay khi được Diệp Lăng Thiên buông ra liền từ từ khuỵu xuống đất, hai tay ôm bụng lăn lộn một cách đau đớn trên mặt đất.
Tên đầu trọc luôn đi sau cùng chứng kiến mấy chiêu đó của Diệp Lăng Thiên liền bị dọa sợ, gã có thể thấy rất rõ ràng rằng người đàn ông này không phải người bình thường và cũng ý thức được rằng bốn, năm người phe gã thật sự không thể là đối thủ của anh nên tên đầu trọc suy nghĩ một chút rồi liếc mắt về phía góc tường sau lưng Diệp Lăng Thiên, chỗ Lý Vũ Hân, định bụng lén lúc tiếp cận Lý Vũ Hân và sẽ khống chế cô, chỉ cần bắt được Lý Vũ Hân thì chẳng còn lo gì không thể bắt được người đàn ông này.
Mấy tên côn đồ trước mặt đừng nói là cầm mã tấu cho dù cầm súng thì Diệp Lăng Thiên cũng hoàn toàn không sợ, điều duy nhất mà anh sợ chính là sau lưng còn có Lý Vũ Hân. Cho nên anh mới cố ý lui lại chỗ góc tường để Lý Vũ Hân nép sát vào đó còn mình thì xông về phía trước, cố gắng di dời địa bàn đánh nhau cách xa cô ấy một chút. Chỉ có như vậy Lý Vũ Hân mới được an toàn, còn anh mới có thể dễ dàng ra tay.
Phút chốc, Diệp Lăng Thiên đã đánh ngã hai tên, cầm cây mã tấu vừa cướp được đỡ nhát chém của một tên khác rồi tung chân đá tên đó một cước văng ra xa, lúc này vẫn còn lại hai tên đang sợ hãi nhìn Diệp Lăng Thiên, bọn chúng chỉ đứng đó chứ không dám động thủ.
Đúng lúc này, Diệp Lăng Thiên nghe thấy tiếng “A”, là tiếng của Lý Vũ Hân, anh vừa quay lại nhìn thì thấy không biết từ lúc nào tên đầu trọc đã lẻn tới góc tường chỗ Lý Vũ Hân đang ngồi, Lý Vũ Hân thấy tên đầu trọc tiến lại gần mình nên sợ hãi ngồi nép vào một góc hét lớn.