Hứa Hiểu Tinh nhìn Văn Vũ, một lâu sau mới nới: “Quán nướng này là Diệp Lăng Thiên mở.” Hứa Hiểu Tinh sau khi nói xong trực tiếp đi vào trong quán.
Văn Vũ có hơi ngại, sau đó cười cười.
“Cậu sao đứng ở đây mà không vào?” Lúc này Lý Vũ Hân từ trên xe bước xuống, nhìn Văn Vũ hỏi.
“Đợi cậu, vào trong đi.” Văn Vũ cực kỳ điềm tĩnh nói, sau đó cùng Lý Vũ Hân đi vào trong.
Mấy người ở trong quán ăn một bữa, đồ ăn đều là do Diệp Lăng Thiên đích thân nướng, chủ yếu là chào mừng Hứa Hiểu Tinh trở về. Do Hứa Hiểu Tinh ngồi máy bay cả ngày cũng mệt, cho nên sau khi ăn xong mọi người đều giải tán, còn Diệp Lăng Thiên vẫn tiếp tục kinh doanh, suy nghĩ cấp thiết bây giờ trong lòng của anh chính là mua một căn nhà.
Sáng hôm sau, khi Diệp Lăng Thiên đến quán, ở cửa quán nhìn thấy chiếc xe Land Rover của Văn Vũ đỗ ở cửa. Diệp Lăng Thiên dừng bước chân lại.
Lúc này, Văn Vũ từ trên xe bước xuống, nhìn Diệp Lăng Thiên thì khẽ mỉm cười nói: “Chào anh, anh Diệp.”
“Tìm anh nói chuyện, trước mặt có một quán cà phê, không để ý thì cùng ngồi nói chuyện.” Văn Vũ chỉ về một quán cà phê trước mặt.
“Chưa từng uống cà phê, cũng không quên uống. Có chuyện gì thì nói ở đây đi, hoặc là vào trong cũng được.” Diệp Lăng Thiên chỉ vào quán của mình.
“Lên xe của tôi nói đi, trong quán quá ồn.” Văn Vũ nói rồi thì vào xe của mình.
Diệp Lăng Thiên hút hơi thuốc, sau đó từ từ quay qua, mở cửa xe, ngồi vào vị trí ghế lái phụ, nói với Văn Vũ: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
“Tôi đã nghe ngóng một chút, anh từng làm lính, sau này giải ngũ, điều kiện gia đình không tốt lắm, em gái mặc bệnh tiêu tốn rất nhiều tiền, cho nên anh làm vệ sĩ cho Lý Vũ Hân. Sau này bán đồ nướng, bán căn nhà cũ của nhà mình để mở quán nướng này có phải không?” Văn Vũ nói.
Diệp Lăng Thiên nhíu mày, gật đầu: “Phải, anh rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Văn Vũ nhìn Diệp Lăng Thiên, lấy ví của mình ra, từ trong đó rút ra một chiếc thẻ màu vàng kim đưa cho Diệp Lăng Thiên, nói: “Trong chiếc thẻ này có 15 tỷ, cho anh, cầm lấy.”
“Rất đơn giản, anh chỉ cần đá Hứa Hiểu Tinh đi. Hơn nữa phải đá triệt để, 15 tỷ này chính là của anh rồi. Nên làm sao chắc anh hiểu rồi. Như thế nào? Vụ làm ăn này rất có tiềm năng chứ? 15 tỷ này quán của anh phải kiếm 10 năm đó.”
Văn Vũ cực kỳ tự tin nói, anh ta dùng thái độ cao cao tại thượng đối đãi với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên nhìn Văn Vũ, lại nhìn chiếc thẻ này, cười lạnh, nói: “Tôi và Hứa Hiểu Tinh không có quan hệ gì cả thì làm sao mà nói đến chữ đá được?”
“Anh và cô ấy có quan hệ gì tôi không để ý, cũng không quan tâm, tôi chỉ quan tâm cô ấy có yêu anh không, có gả cho anh không. Từ thời đi học tôi đã thích cô ấy, yêu cô ấy. Tôi gặp được rất nhiều cô gái, các loại, ngược lại có người theo đuổi tôi, nhưng tôi không nhìn trúng ai cả, người tôi yêu chỉ có một mình cô ấy, cho nên tôi nhất định phải có được cô ấy, bất cứ ai cũng không thể tranh với tôi. Bởi vì cô ấy đã định sẵn là người phụ nữ của tôi.”
“Mà bây giờ, cô ấy lại hồ đồ thích anh, tôi có lúc cũng nghĩ không hiểu, anh có cái gì đáng để cô ấy thích? Anh có thể cho cô ấy cái gì? Tôi mặc kệ hai người có quan hệ gì, anh cầm 15 tỷ này, đá cô ấy, làm tổn thương trái tim cô ấy, ác một chút. Sau đó anh cầm 15 tỷ tùy ý làm gì thì làm, chỉ cần đừng tiếp tục dây dưa với Hứa Hiểu Tinh là được.” Văn Vũ mặt mày có hơi tối nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn chiếc thẻ Văn Vũ đưa, cầm trong tay lật xem, cuối cùng không nhịn được bật cười.
“Cười cái gì? Chê ít? OK, tiền không phải vấn đề.” Văn Vũ nói rồi từ trong ví lấy ra một tập chi phiếu, viết soạt soạt trên đó, sau đó xé ra đưa cho Diệp Lăng Thiên, nói: “Chỗ này là 15 tỷ, cộng vào là 30 tỷ, cái giá này chắc vừa ý rồi chứ? Số tiền này đủ để anh mua biệt thự ở thành phố A, mua xe đẹp rồi. Chỉ cần có nhà có xe, rất nhiều gái đẹp sẽ chọn anh, ngay cả tiền kết hôn sinh con nuôi con cái đến đại học cũng đủ rồi.”
“Đương nhiên, nếu không tôi tìm anh làm gì? Cầm tiền đi đi, cho thêm anh 15 tỷ này là phí trợ cấp cho anh. Cầm 30 tỷ này, trừ làm được điều này ra, ngoài ra anh phải đóng cửa quán, sau đó rời khỏi thành phố A, cả đời này không được để cô ấy gặp lại anh nữa.” Văn Vũ nhàn nhạt nói, anh ta có loại cảm giác rất ngạo nghễ.
Diệp Lăng Thiên lần nữa mỉm cười, vứt chiếc thẻ lên xe, sau đó mở cửa xe bước xuống, sau khi đóng cửa lại thì nói với Văn Vũ: “Lái xe đi đi, chỗ đỗ xe của tôi có hạn, trình độ đỗ xe của anh quá kém, chiếm hai chỗ đỗ xe của tôi, ảnh hưởng tôi làm ăn, quán của tôi tuy nhỏ, nhưng một ngày cũng có thể kiếm được vài triệu, nhà tôi toàn bộ dựa vào quán này mà sống, không dẹp được. Đi đi.”
Diệp Lăng Thiên sau khi nói xong thì đi vào trong quán.
“Diệp Lăng Thiên, anh có ý gì? Anh đây là muốn đối đầu với tôi sao?” Văn Vũ mở cửa xe đứng đằng sau Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói với Diệp Lăng Thiên.
“Tôi không có muốn đối đầu với ai cả, tôi cũng không đắc tội được với anh. Tôi chỉ là một người bán đồ nướng, cầm mấy chục tỷ này của anh tôi sợ phỏng tay.” Diệp Lăng Thiên sau khi nói xong thì đi vào trong quán.
“Ha ha, được, thú vị. Diệp Lăng Thiên, hai chúng ta đánh cược, anh sẽ hối hận, anh có tin không?” Văn Vũ cười lạnh nói.
“Vậy anh có thể phải thất vọng rồi, Diệp Lăng Thiên cả đời tôi không từng hối hận.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì vào trong quán.
Văn Vũ thấy Diệp Lăng Thiên đi vào trong quán, lần nữa cười lạnh. Sau đó lên xe, lái xe rời khỏi.
Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Văn Vũ lái xe rời khỏi, cười lạnh, sau đó tiếp tục bắt đầu công việc của ngày hôm nay, đối với anh mà nói, chuyện ngày hôm nay chỉ là một vở kịch hoạt nháo mà thôi.
Sau đó, Hứa Hiểu Tinh đến quán, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên cũng không có việc gì, sống chết muốn kéo Diệp Lăng Thiên đi trung tâm thương mại đối diện, Diệp Lăng Thiên hết cách chỉ đành đi cùng, kết quả, cô mua cho Diệp Lăng Thiên hai bộ quần áo. Không thể không nói, Hứa Hiểu Tinh thu thập giúp Diệp Lăng Thiên như vậy, Diệp Lăng Thiên cả người trở nên sáng sủa hơn trước rất nhiều.
Hai ngày sau, Diệp Lăng Thiên đột nhiên nhận được cuộc gọi của Hứa Hiểu Tinh, cô kêu Diệp Lăng Thiên mau chóng đến tòa nhà văn phòng của trường các cô một chuyến, cô ở trước tòa nhà đợi anh.
Diệp Lăng Thiên không rõ xảy ra chuyện gì, bèn đi xe máy đến.
Đi xe máy điện đến nơi thì nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh mặc váy hoa đeo kính râm với mái tóc dài dài đứng ở trước tòa nhà, trong tay cầm điện thoại và chiếc túi. Không thể không nói, Hứa Hiểu Tinh thật sự rất xinh đẹp, nếu như không phải thường xuyên gặp mặt, Hứa Hiểu Tinh thật sự là người có dung mạo khiến đàn ông say đắm.
“Có chuyện gì vậy? Sao gấp gáp thế?” Diệp Lăng Thiên lái xe đến trước mặt Hứa Hiểu Tinh hỏi.
“Theo tôi đến một nơi, aiya, tôi quên mất anh đi xe máy, tôi mặc váy như này ngồi không tiện.” Hứa Hiểu Tinh đi đến bên chiếc xe máy thì do dự.
“Đi đâu? Xe cô đâu? Hay là cô lái xe đến đây.” Diệp Lăng Thiên nghĩ rồi hỏi.
“Tôi không, tôi muốn ngồi xe của anh. Yên tâm, tôi bám chắc, anh đi chậm chút, đừng để gió tốc váy của tôi lên, nếu như người khác nhìn thấy anh sẽ khóc đấy.” Hứa Hiểu Tinh mỉm cười, sau đó trực tiếp ngồi lên xe máy, dùng túi và tay đè váy lại.