Nhục huyệt kiều nộn làm sao có thể chịu được hắn ȶᏂασ thô bạo như vậy, ŧıểυ huyệt vốn đã chặt chẽ khó mở, mà sau khi bị côn th*t phá vỡ như chẻ tre thì cảm giác đau đớn lại hiện lên, cô cắn cánh môi, nước mắt như trân châu nhỏ giọt, lạch cạch lạch cạch rơi xuống tây trang của hắn, thấm ra một mảnh ẩm ướt.
"Tiêu Hạ... Đau... Anh nhẹ chút... Tôi đau quá..." Cô biết mình đã trốn không thoát, chỉ có thể khẩn cầu hắn có thể ôn nhu một chút, hai chân trắng nõn cũng dần dần mở ra, hy vọng có thể mau chóng tiếp thu con quái thú kia.
Bàn tay to nắm một bên vυ" trắng nõn, không hề kết cấu mà xoa nắn, kéo nhũ quả trên đỉnh vυ", ma xát trong bàn tay, làm cho cô lắc đầu liên tục, bất lực nức nở xin tha, "Tiêu Hạ... Thật sự rất đau... Anh chậm một chút... a..."
Cô phản bác thì nam nhân lại càng thêm hung hăng ȶᏂασ động, đôi vυ" màu trắng tuyết cũng bị bàn tay thô to đùa bỡn, thịt mềm từ khe hở giữa các ngón tay mà tràn ra, nếu nhìn thấy có thể làm người ta huyết mạch phẫn trương, "Còn nói không có, vυ" cũng da^ʍ đãиɠ như vậy, được cả một bàn tay nắm còn bất mãn."
"Không được đi vào...aaa... Cầu xin anh... Tiêu Hạ..." Mái tóc nguyên bản còn chỉnh tề hiện tại đã tán loạn trên vai làm thân thể cô càng thêm mê người, màu da gần giống màu hoa bách hợp đã hiện lên một tầng hồng nhạt.