ŧıểυ huyệt càng lúc càng mẫn cảm, hắn chỉ cần nhẹ nhàng động một cái, bên trong liền thắt chặt lại, nếu không phải ái dịch chảy nhiều làm đường đi thông thuận thì căn bản hắn không thể động đậy.
Sắc dục ngập trời! Sở Y Lam mềm oặt dán trên người hắn, bộ ngực đầy đặn ép vào ngực hắn. Mà nam nhân vẫn cứ ác liệt, động tác dưới háng vẫn không ngừng.
Phụt ——
Bạch bạch bạch ——
“Anh là biến thái hả?” Cô đè nặng giọng nói, mí mắt khép lại, ánh sáng chiếu lên gương mặt ửng hồng có vẻ hỗn độn, “Chẳng lẽ chỉ có làʍ t̠ìиɦ mới có thể khiến anh vui vẻ?”
Chỉ khi hắn ȶᏂασ cô mới có thể ngẫu nhiên rút đi vẻ nghiêm khắc trên gương mặt cùng tư thái băng sương.
“Đúng vậy, tôi là biến thái.” Hắn không biết xấu hổ thừa nhận, “Còn có thể làm ra sự việc biến thái hơn nữa.”
Thân hình mềm mại trong lòng ngực run lên, ŧıểυ huyệt càng hoảng sợ càng ôm chặt côn th*t, xoay quanh ma xát, tiếng nước chảy lép nhép bẹp bẹp, lấy lòng nịnh nọt, thắt chặt vài phần.
Việc biến thái hơn? Nghĩ cũng không dám nghĩ, loại người như Tiêu Hạ này còn sẽ làm ra vài sự việc không thể tưởng tượng nỗi.
“Tôi đã mua vé máy bay, chờ lúc đi nước ngoài trở về, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Ân. Tôi sẽ cho cháu gái của tôi thay thế chức vị của em, em an tâm xuất nɠɵạı cùng tôi, sau khi trở lại thì kết hôn, em muốn làm Tiêu phu nhân cũng được mà muốn tiếp tục công tác cũng được.”
“Từ từ. Tôi có nói gả cho anh sao?” Cô đẩy ngực hắn một phen, miệng nói không tình nguyện nhưng đáy lòng vẫn có chút kinh hỉ, “Không phải anh còn có một nữ nhân khác sao? Cô gái ngồi trên siêu xe, hai ngươi vừa nói vừa cười, so sánh với thái độ anh đối với tôi cách xa vạn dặm.”
“Em nhìn thấy?” Sắc mặt hắn tối sầm xuống.
“Ân.”
Tiêu Hạ kéo cô ôm vào trong lòng ngực, “Đó là cháu gái của tôi.” Một bên nói chuyện còn một bên ȶᏂασ cái mật huyệt đang sợ hãi rụt rè, chọc phá vách tường đầy nước sốt, phá vỡ hoa tâm, câu được câu không mà chọc chọc, đâm đâm.
“……” Cô có chút ngốc, “Tôi không muốn gả cho anh, anh chỉ biết khi dễ tôi, bạn của tôi vì muốn dạy dỗ tôi đã nhắn một câu không biết xấu hổ trên nhóm WeChat, anh liền đối xử với tôi như vậy.”
Tiêu Hạ mổ lên cái miệng nhỏ của cô một ngụm, “Tôi khi dễ em thì cũng làm em sướиɠ. Lại nói đó là do tôi thích em, huống hồ tôi cũng xin lỗi em rồi.”
“…”
“Tôi đã chuẩn bị một thẻ ngân hàng tám trăm vạn rồi, chỉ cần chờ em đáp ứng thôi.”
Cầm thú! Trứng thối! Tiêu Hạ anh sớm hay muộn cũng có một ngày chết không được tử tế! Trong lòng mắng đến thống khoái nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh, “Tại sao anh lại đê tiện như vậy?” Cư nhiên dùng tám trăm vạn dụ dỗ cô!
“Tôi làm người như thế nào em còn không biết sao?” Trong mắt hiện lên một tia xảo trá, trên mặt cũng có chút âm hiểm, “Làm nhiều lần như vậy, em cảm thấy mình không hoài thai được?”
Trời xanh a, mau tới thu thập hắn đi.
“Anh buông tôi ra, tôi không muốn làʍ t̠ìиɦ cùng anh nữa!”
Tiêu Hạ khó chịu vô cùng, bàn tay to ấn vòng eo áp xuống, côn th*t lớn hoàn toàn đi vào ŧıểυ huyệt, phụt—— một cái làm cô giật mình, cảm giác khuây khoả thổi quét mà đến, đầu nhỏ của Sở Y Lam loạng choạng, vội vàng ồn ào, “Đừng… A!... Không cần…” Thân thể lại rất thành thật, đôi chân nhỏ mở ra, hoa huy*t cũng bị mở rộng, tiếp nhận côn th*t hung thần ác sát, thân hình mảnh mai nhẹ nhàng run rẩy, căng thẳng.
Thịt tiếp xúc thân mật với thịt, Tiêu Hạ cũng khó có thể kềm chế, ánh mắt thâm trầm, ước gì có thể mở áo sơ mi của cô ra, tìm kiếm bộ ngực tốt đẹp phía dưới nội y. Phần hông cường kiện hữu lực, thân thể dâm mĩ phóng đãng kịch liệt va chạm mang đến vui thích, ŧıểυ huyệt huyệt run rẩy phun ra một ngụm xuân thủy, càng thêm cực lực hầu hạ cự vật bành trướng.
“Đúng là da^ʍ đãиɠ!.” Trên trán, cần cổ, tất cả đều là những hạt mồ hôi, hắn mạnh mẽ kéo áo sơ mi của cô ra, kéo cái áo ngực xuống, nắm lấy một bên nhũ thịt trắng như sữa bò mịn như tơ lụa, dùng sức xoa nắn, "Trên cái miệng nhỏ nói không chịu nổi, phía dưới kia lại há mồm ra sức ăn như vậy. Có dâm hay không? Ân?”
“A…”
Vùng đất thần bí giữa hai chân ẩm ướt đến khó chịu, côn th*t lớn lại đột ngột to thêm một vòng, “Đã ȶᏂασ lâu như vậy mà còn tham ăn, mỗi ngày đều ȶᏂασ em, làm sao có thể buông ra đây?”
“A… Ngô ngô… Trướng quá a…” Sở Y Lam cảm thấy mình sắp chết, dưới bụng co rút không ngừng, cao trào thay nhau nổi lên, nam nhân còn ȶᏂασ ra được mùi ngon, “Tiêu Hạ… Đừng ȶᏂασ nữa… Về nhà lại làm đi… a...”