Không phải cô chưa từng nghĩ tới phản kháng, mà căn bản là phản kháng không được. Đi công tác mấy ngày thì cô cũng bị Tiêu Hạ tra tấn mấy ngày. Lúc khách sạn không còn người khác thì ngay cả ăn cơm ŧıểυ huyệt cũng phải chứa côn th*t lớn, hắn còn không biết xấu hổ nói hai cái miệng nhỏ đều phải ăn thì tại sao không ăn cùng một lúc cho tiện.
Rốt cuộc cũng tới ngày trở về, nhưng cô càng không thể thoát được móng heo của hắn.
Trong văn phòng công ty, bí thư của Tổng Giám đốc truyền tin, “Chủ quản Sở, tổng tài kêu cô đi lên văn phòng hắn một chuyến.”
Hiện tại mỗi ngày mọi người đều có thể nhìn thấy Sở Y Lam mặt xám mày tro, thấy chết không sờn ra ra vào vào văn phòng của tổng tài, người ở công ty ngầm khe khẽ nói nhỏ, Sở Y Lam này đi theo tổng tài công tác không vừa ý hắn, vậy nên mỗi ngày đều phải nghe phê bình.
Bị hắn phê bình? Không, cô là bị hắn ȶᏂασ mới đúng!
Trên nền gạch văn phòng, rải rác nội y qυầи ɭóŧ, áo khoác, dây lưng…
Sở Y Lam bị Tiêu Hạ đè trên sô pha màu xám, hai cái đùi ngọc trắng đến phát sáng kẹp lại cái eo cường kiện như bão táp mưa sa, chỉ thấy cự vật như thiết hung mãnh thâm nhập nơi sâu thẳm trong mật huyệt, cây gậy tím đen rút ra đến huyệt khẩu, lại đột nhiên thọt vào!
Phụt ——
Âm thanh thọc vào rút ra vang dội làm mặt Sở Y Lam đắp lên một tầng đỏ ao, mí mắt khép hờ, trên khóe mắt còn treo vài giọt nước vụn vặt, một mái tóc đen rải rác trên sô pha, vòng eo thuận theo động tác của nam nhân mà vặn vẹo, bụng nhỏ mềm mại kề sát cái bụng cường tráng của hắn, huyệt khẩu tê dại càng mở lớn hơn nữa, đón ý nói hùa làm côn th*t xỏ xuyên vào.
“Tiêu Hạ… a... Từ bỏ… Tôi sắp làm công tác… Ân ách… đừng cắm nữa……” Nữ nhân mở đôi mắt ngấn nước ra, đã làm hai tiếng rồi, công việc của cô còn chưa làm xong nữa.
“Tiêu Hạ……” Thật vất vả mới đợi được lúc hắn nhả miệng cô ra, “Anh buông tôi ra… a a a... Đừng ȶᏂασ nữa… Tôi còn việc… phải... a làm...”
“Đừng nóng vội…” Lúc này hắn mới chịu mở miệng vàng, môi mỏng phát ra một tiếng gầm nhẹ, bàn tay to nắm hai cái đùi ngọc nâng lên, không biết xấu hổ mà ȶᏂασ tiếp, ȶᏂασ đến khi cô hóa thành một đoàn bông. Để cô có thể nhìn xem côn th*t lớn đang ȶᏂασ nàng như thế nào hắn còn lót cái gối sau cổ cô, “Tự mình nhìn xem ŧıểυ huyệt đang ăn như thế nào.”
Không thấy còn đỡ, lúc này vừa thấy cô càng cảm thấy thẹn thêm. Huyệt khẩu mở rộng bị côn th*t lớn đống vào, làn da xung quanh đã tê dại, hai mảnh hoa môi dính lên côn th*t, mà viên âm đế nhỏ kia đã sung huyết to lên, lắc lư theo động tác ra vào của côn th*t.
Tại sao mình lại da^ʍ đãиɠ đến như vậy? Mình cư nhiên còn động tình đến như vậy?
“Tiêu Hạ… chậm một chút…… chậm một chút…” Chỉ cần nhìn một chút nam nhân tức khắc đã trở nên hăm hở tiến vào, đỉnh đầu đâm thật sâu sau đó lại rút ra, lực ở phần eo một lần so với một lần càng mạnh hơn, mật nước ướt át bên trong làm động tác ra vào của hắn càng thông thuận, lực ma xát vừa mạnh vừa mau, cô gái nhỏ dưới thân chỉ có thể theo bản năng mà phun ra tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, hoa huy*t rộng mở ân cần lấy lòng cự vật của nam nhân.
Hiện tại cô như một chiếc thuyền con bơi giữa bể dục trầm luân, thừa nhận sóng to gió lớn, mặc cho cự thú như sông cuộn biển gầm, cho đến khi nó đưa cô lên đỉnh một lần nữa.
Cái miệng nhỏ ngoan ngoãn mà ra sức hầu hạ côn th*t lớn, tuy sắc mặt hắn còn thanh minh nhưng trong đầu lại chỉ có chữ làm làm làm, động tác cũng thô bạo hơn, kịch liệt đâm đầu vào nhục huyệt, cảm thấy còn chưa đủ, cánh tay dài của hắn với tới ôm thân thể mềm mại vào trong lòng ngực. Ngực sữa dán ngực thiết, thân thể nữ nhân mềm mại thơm tho làm hắn mê muội.
“Tiêu Hạ… Đừng ôm chặt như vậy… Phía dưới… Phía dưới... ách... sắp hỏng rồi… Anh thọt làm tôi đau… ư...” Tư thế ôm ấp này làm côn th*t tiến vào sâu hơn, bụng nhỏ giống như sắp bị căng đến vỡ ra, có chút khó chịu.
“Ngoan, cho tôi ȶᏂασ một cái, đừng lộn xộn nữa thì sẽ không đau...”
Phụt phụt ——
Mật thủy chảy càng lúc càng nhiều, côn th*t cũng mạnh mẽ đâm thọt, cả hai giống như không còn muốn sống nữa.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, giọng nói của nam bí thư truyền vào, “Tổng tài, người phụ trách hạng mục Tinh Vân đang hợp tác với chúng ta đã tới rồi.”