Phi Tú ngỡ ngàng với lời nói của Hứa Thừa Anh, hắn liền bò tới gần Thần Phong sợ hãi nói.
- Thần Lão Đại.....tôi....tôi... Tôi chỉ ra lệnh cho bọn thuộc hạ làm nhục đến Chung Tiểu thư, không hề ra lệnh giết người.
Phi Tú run rẩy giải thích, sau khi chuyện đó xảy ra bọn thuộc hạ do hắn phái đi đột nhiên biến mất, trong lòng hắn biết sớm muộn gì sẽ có người tìm hắn tính sổ, nhưng hắn thật không ngờ người đó lại là Thần Phong.
Lãnh Đồng nói với hắn Thần Phong chán ghét vợ của mình, nên chỉ cần cho người làm nhục Chung Hân Thần Phong sẽ có lý do chính đáng để ly hôn.
- Làm....nhục........!
Giọng nói âm lãnh vang lên chậm rãi trong căn phòng trống vắng được che bởi bốn bức tường bằng sắt, vọng lại âm thanh rợn người khiến Phi Tú lạnh cả sống lưng.
Thần Phong nói ra hai chữ này mà trái tim cảm giác thắt lại, tuy gương mặt không hề biến sắc nhưng bàn tay đặt trên thành ghế đã cuộn tròn thành nắm đắm, khớp xương màu trắng cũng hiện lên rõ ràng.
Phi Tú bị thuộc hạ của Thần Phong giữ chặt đầu, bắt buộc hắn phải đối diện với giương mặt hung ác của Thần Phong. Hắn đã từng gặp qua Thần Phong nhiều lần, và cũng biết thân phận thật sự của Thần Phong nhưng lúc trước thần sắc của Thần Phong không hề khiến người khác phải e dè sợ hãi, vì trên gương mặt của Thần Phong lúc nào cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhã.
Nhưng bây giờ khi hắn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo cùng với sát khí tỏa ra trên người của Thần Phong, hắn biết mình đã sai.
Sai từ lúc vừa mới bước chân trở về Trung Quốc, hắn còn nghĩ thế lực của mình có thể lung lay được vị trí của Thần Phong.
Giương mặt của Thần Phong lúc này
trầm tĩnh phẳng lặng hơn bất cứ lúc nào, nhưng Phi Tú biết đây là điềm báo trước của một cơn thịnh nộ, cho dù hắn có là một con hắc miêu có mười cái mạng cũng không sống nổi để bước chân ra khỏi cánh cửa bằng sắt này.
- Trong vòng một đêm tôi muốn cái tên Phi Tú và bang Chín Vàng phải biến mất trong giới hắc đạo tại Trung Quốc này.
Dám động đến người phụ nữ anh yêu nhất, dù thế lực phía sau hắn có là Thượng Đế Thần Phong cũng không quan tâm.
Thần Phong vừa nói xong trong lòng Phi Tú hối hận đến muốn tự tay giết chết bản thân mình, người nhà của hắn đàn em của hắn, địa bàn của hắn chỉ vì sự nong cạn của hắn ta đã hủy hoại tất cả.
Đúng như dự đoán của Phi Tú, Thần Phong vừa dứt câu Lăng Triều đã bấm điện thoại gọi cho thuộc hạ.
- Cho người sang bằng bang Chín Vàng, tên nào chịu quy thuận Hội Thần Hoa thì tha mạng, kẻ nào phản khán giết chết không tha.
Lăng Triều lạnh lùng ra mệnh lệnh cho thuộc hạ của mình.
Phi Tú nghe vậy liền kinh hãi hắn dùng sức thoát khỏi sự khống chế của tên thuộc hạ của Thần Phong, bò đến gần Thần Phong van xin.
- Thần Lão Đại tôi đã sai nên sẽ dùng mạng của mình để đền tội, xin ngài bỏ qua cho bang Chín Vàng, cho gia đình của tôi.
Nét mặt của Thần Phong vẫn như cũ ánh mắt lãnh đạm một cách lạ thường, Phi Tú là người thông minh hắn biết cái Thần Phong muốn không chỉ là mạng của hắn.
- Thần Lão Đại tôi không biết Chung Tiểu thư là người Thần Lão Đại quan tâm.
Tôi chỉ nghe theo lời của Lãnh Đồng, Lãnh Đồng nói Thần Lão Đại muốn ly hôn, nhưng không có lý do chỉ cần làm nhục Chung Tiểu thư thì Thần Lão Đại sẽ danh chính ngôn thuận ly hôn.
Tôi......... Tôi..........không.....ngờ......
Lúc này Phi Tú đã không còn quan tâm đến chuyện gì nữa, tuy hắn thích Lãnh Đồng nhưng hắn không thể vì ả ta mà khiến bang Chín Vàng trong vòng một đêm bị san bằng.
Phi Tú nghe Thần Phong nói vậy trong lòng thật sự khâm phục Thần Phong, hắn không ngờ Thần Phong đã biết có người ở phía sau thao túng hành vi của hắn.
- Thái......Thịnh........
Phi Tú không cần nói rõ nhưng Thần Phong đã hiểu, anh hài lòng nhếch môi lên.
- Thái Thịnh!
Thần Phong lập lại cái tên này, sau khi nghe được những gì anh muốn nghe, Thần Phong chậm rãi đứng lên.
Anh bước từng bước uy nguy đến trước mặt Phi Tú, thản nhiên cầm lấy cây súng lục trên tay của Lăng Triều.
Thần Phong lạnh lùng quăng cây súng xuống trước mặt của Phi Tú.
Tên thuộc hạ liền hiểu ý của Thần Phong, lập tức buông Phi Tú ra.
Phi Tú đau đớn vươn bàn tay đầy thương tích cầm lấy cây súng màu đen nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.
Kỳ thật hắn đã chạm tay vào súng vô số lần, nhưng không biết vì sao khẩu súng này lại lạnh đến như vậy vừa chạm vào đã khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy.
Hắn cầm súng trên tay ngước mặt lên nhìn Thần Phong lúc này vẫn ung dung đứng trước mặt hắn, ánh mắt sắc bén nhìn hắn như đang nhìn con mồi của mình.
- Thần Lão Đại, ngài không sợ ta sẽ...........
Phi Tú cầm cây súng hướng về phía của Thần Phong nói.
Ha ha ha
Thần Phong cười lạnh ánh mắt khinh thường híp nhẹ, càng tôn lên sự ngạo mạn trên gương mặt anh.
- Tao tháchmày, mày cũng không dám!
Thần Phong nói xong chậm rãi xoay người lại bước ra khỏi phòng.