Chung Hân chỉ biết nhắm mặt lại hưởng thụ cảm giác lâng lâng hồn bay lơ lửng trên không trung từ nụ hôn này.
Chung Hân bất giác thốt lên những tiếng rên rỉ đầy quyến rũ, tuy rất nhỏ nhưng đã thành công khuấy động trái tim lạnh lẽo đã ngủ say nhiều năm.
Lúc này Thần Phong không còn quan tâm đến cái gì là lý trí cái gì là con tim, anh chỉ biết hiện tại mình rất muốn cô.
Thần Phong vươn tay vòng sau gáy cô, ngón ta mạnh mẽ luồng vào những sợi tóc mượt mà cảm giác như nó sẽ tan chảy trong lòng bàn tay của anh.
Nụ hôn dịu dàng cùng với sự nâng niu có một không hai của Thần Phong, làm tòan thân Chung Hân không còn sức lực tay chân mềm nhũn nếu không có bàn tay cường tráng của Thần Phong giữ chặt eo cô, thân thể mảnh mai của Chung Hân đã ngã quỵ xuống mặt đất.
Cảm giác như thật như hư làm đầu óc Chung Hân trống rỗng, cô không ngờ nụ hôn đầu của cô lại ngọt ngào đắm đuối đến như vậy.
Thần Phong cầm vạt áo của Chung Hân kéo lên, Chung Hân biết anh muốn giúp cô cởi áo nên không suy nghĩ đưa tay lên, không ngờ tay của Chung Hân đụng vào lọ tinh dầu hoa Dạ Lý Hương trên bồn tắm, tinh dầu đỗ ra ngoài mùi hương ngồng nặc của hoa Dạ Lý Hương xông thẳng vào mũi của Thần Phong.
Trong đầu Thần Phong chợt hiện lên hình bóng của Lãnh Thiên Hân, lúc này anh mới ý thức được mình sắp làm ra việc mà chính bản thân của mình không thể nào tha thứ được.
Ngọn lửa dục vọng trong con ngươi đen huyền của Thần Phong chợt bị sự áy náy đối với Lãnh Thiên Hân dập tắt, anh đột nhiên đẩy Chung Hân ra.
Chung Hân bất ngờ với hành động của anh, cô vội vàng kéo áo xuống trong lòng thật sự không hiểu tâm tư của người đàn ông này.
Thần Phong không ngờ Chung Hân lại có sức ảnh hưởng lớn đến tâm trí của anh, khiến anh mất đi lý trí vô thức hành động như vừa rồi.
Nét mặt luống cuống của Thần Phong
khiến Chung Hân thất vọng trong lòng, cô cố gắng giữ bình tĩnh nhìn anh.
- Anh muốn tôi làm gì?
Chung Hân lên tiếng phá vỡ bầu không khí khó xử trong phòng, bộ dạng bình tĩnh như hành động thân mật vừa rồi của hai người chưa từng xảy ra, khiến lòng Thần Phong dâng lên cảm giác chua xót.
Tuy anh biết mình là người đẩy cô ra xa, nhưng trong lòng không tránh khỏi sự tiếc nuối.
- Em giúp tôi lấy đầu đạn ra.
Nét mặt bất ngờ của Chung Hân nhìn chằm chằm vào anh, không phải vì anh kêu cô cắt da lấy ra đầu đạn, cái làm Chung Hân khó tin chính là chữ 'em' thốt ra từ miệng của Thần Phong.
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô bằng em, tuy không dịu dàng không ngọt ngào còn có phần lãnh đạm nhưng đã đủ khiến trái tim cô tan chảy.
Thần Phong không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh nhìn Chung Hân.
- Em không cần sợ có tôi giúp em.
Thần Phong vừa nói vừa đặt con dao phẫu thuật anh vừa nhặt lên từ dưới mặt đất vào lòng bàn tay Chung Hân, anh chỉnh lại tư thế ngồi của mình thoải mái hơn để chuẩn bị cho cuộc tiểu phẫu này.
Nhìn thấy Thần Phong chuẩn bị xong chỉ còn chờ đợi cô, Chung Hân mới từ từ cầm con dao phẫu thuật đưa đến miệng vết thương.
Con dao phẫu thuật còn chưa chạm đến làn da màu nâu của anh, tay Chung Hân đã không tự chủ run lên lẩy bẩy.
Thần Phong là người trong hắc đạo nên chuyện bị truy sát và bị trọng thương thường xuyên xảy ra nên đã quen, nhưng anh biết một người phụ nữ yếu đuối như Chung Hân khi gặp trường hợp này sẽ rất khẩn trương, nên Thần Phong không để Chung Hân chuẩn bị đã nắm chặt tay cô đè lên miệng vết thương.
- Em cứ xem tay tôi là kẻ thù không đội trời chung với .............
Khi cô nghe Thần Phong nói vậy trong lòng liền nghĩ đến Triệu Nhàn và Triệu Sang, sự căm thù khiến Chung Hân chỉ mong sao có thể dùng con dao phẫu thuật này giết chết hai người để trả thù cho mẹ.
Chung Hân không đợi Thần Phong nói dứt câu, cô liền ấn mạnh con dạo phẫu thuật xuống tay anh làm Thần Phong bất giác gầm lên.
Uhhhhhhh........
Lúc này sắc mặt của Thần Phong không còn giọt máu, cánh tay bị Chung Hân hành hạ đến vết thương càng nghiêm trọng hơn.
Thần Phong không nói gì cắn chặt răng nhịnh đau, anh để mặc vết thương chảy rất nhiều máu, ánh mắt sắc bén trở nên lạnh lẽo hơn khi anh nhìn thấy sự độc ác hiện lên rõ ràng trong ánh mắt của Chung Hân.
Chung Hân đang thất thần, trong đầu suy nghĩ đến cái ngày Triệu Nhàn và Triệu Sang quỳ dưới chân cô, nên không chú ý đến Thần Phong đang trầm mặc nghiêm túc quan sát mình.
Thật ra em là ai?
Trong lòng em đang che giấu điều gì?
Sau một hồi lâu Chung Hân mới giật mình hốt hoảng khi cô nhìn thấy máu của Thần Phong đã nhuộm cả bàn tay trắng như tuyệt của cô.
Chung Hân sợ hãi rút tay về, con dao phẫu thuật được buông lỏng ra rơi xuống mặt đất.
- Em xin lỗi......em xin lỗi!
Nhìn thấy thần sắc nhợt nhạt gương mặt ướt đẫm mồ hôi của Thần Phong trong lòng Chung Hân hoảng loạn, trong tình cảnh này Chung Hân thật sự không biết mình phải nên làm gì để giúp anh.
Thần Phong nhìn thấy sắc mặt của Chung Hân còn tệ hơn cả anh, anh không biết mình nên khóc hay nên cười.
- Tôi nghĩ lần sao khi tôi bị thương, tôi không nên nhờ em giúp tôi.
Chứ như thế này chắc tôi sẽ chết nhanh hơn.
Thần Phong nhếch môi cười khổ nhìn Chung Hân nói, nghe anh nói vậy Chung Hân theo bản năng vươn tay che miệng của anh lại.
- Đừng nói đến chữ chết, sẽ không tốt đâu.
Thần Phong mở to hai mắt nhìn cô, anh không ngờ cũng có lúc cô lại hành động đáng yêu đến như bây giờ.
Chung Hân bị Thần Phong nhìn đến mất tự nhiên cô thẹn thùng rút tay về cụp mắt không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Lúc này gương mặt của Chung Hân đỏ như trái cà, tim đập rối loạn, cô bối rối nhìn xuống bàn tay đang vặng vẹo của mình.
- Uhhhhhhhhhhhhh.......
Tiếng gầm nhẹ của Thần Phong làm cô lo lắng ngẩn đầu lên.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt trái tim của Chung Hân đau đến khó tả.
Thần Phong đã dùng con dao phẫu thuật rạch thêm một đường thật sâu, anh dùng tay lấy ra đầu đạn lúc này đã hiện ra bên ngoài.
Nhìn thấy Thần Phong thành thạo cầm lấy lọ thuốc khử trùng rưới lên miệng vết thương rồi dùng miếng băng vải màu trắng băng lại.
- Anh thường bị thương lắm hay sao?
Không cần nghĩ Chung Hân cũng đóan ra được, cặp mắt hồi hộp vừa rồi chợt hiện lên nỗi xót xa, trong tình cảnh này Chung Hân thật sự không biết phải làm gì, nghĩ ngợi một chút
cô cầm lên cái khăn trắng đặt trên thành bồn tắm lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh.
- Ở bên cạnh tôi việc như ngày hôm nay không thể tránh khỏi, em nên chuẩn bị tâm lý.
Âm điệu của Thần Phong đều đều vô cùng trầm tĩnh, như đang nói đến thời tiết của hôm nay có lạnh không.
Chung Hân khó hiểu mở to mắt nhìn anh.
- Tại sao anh lại bị thương?
Vừa thốt ra câu này trong lòng Chung Hân thật hối hận, tại sao mình lại hỏi một câu ngu ngốc như thế này.
Thần Phong đã bị trọng thương lại không kinh động đến cảnh sát cũng không chịu đến bệnh viện, chắc có lẽ vì anh không muốn cho người ngoài biết.
Nếu đã như vậy thì làm sao anh có thể nói cho cô nghe, người vợ trên danh nghĩa mà anh chẳng xem ra gì.
Sắc mặt của Thần Phong tối sầm lại khi nghe Chung Hân hỏi vậy, anh nhăn mày nhìn cô thật sâu không nói gì.
Ánh nhìn của Thần Phong sắc bén như mũi tên có thể đâm xuyên qua người cô, làm Chung Hân rụt rè lui mình về phía sau cách xa anh ra.
Sắc mặt của Thần Phong tỏ ra không hài lòng, anh đang tức giận sao?
- Việc của tôi, từ lúc nào đến phiên em hỏi tới.
Lời nói xa cách này của Thần Phong khiến Chung Hân cảm giác như mình bị anh ném xuống 18 tầng địa ngục.
Chung Hân tự hiểu đối với anh cô chẳng là gì cả, nên tư cách để quan tâm đến anh cô cũng không có.
Thật ra trong lòng Thần Phong không còn sự ác cảm với cô, nhưng vì Lãnh Thiên Hân nên anh cố tình giữ khoảng cách với Chung Hân.
Vã lại chuyện trong hắc đạo Chung Hân biết càng ít sẽ càng tốt cho cô, một khi đã lúng chân vào hắc đạo sẽ giống như anh không có ngày thoát khỏi.