Sau khi được bác sĩ băng bó lại cánh tay, Chung Hân không chịu nhập viện, cô muốn trở về biệt thự Thần Viên dưỡng thương, dù sao cánh tay chỉ bị nứt xướng nên không đáng ngại.
Bác sĩ không thể ngăn cản được quyết định của Chung Hân, đành đưa cho cô một số thuốc giảm đau rồi hướng dẫn Tiểu Thu cách cho Chung Hân dùng.
- Thiếu phu nhân, để em báo cho thiếu gia biết tay chị bị nứt xương?
Em nghĩ thiếu gia sẽ lo lắm.
Tiểu Thu cầm một bị thuốc đi bên cạnh Chung Hân nói, cho dù cô không biết thiếu gia có quan tâm không nhưng việc cánh tay bị nứt xương rất quan trọng, dù sao cũng phải báo cáo.
Chung Hân thở dài bước đi nặng trễu, trong lòng không biết khi nào Thần Phong mới bỏ xuống thành kiến đối với cô.
Trong lúc Chung Hân không để ý, từ đâu có người xông ra đụng thật mạnh vào người cô, khiến Chung Hân giật mình lui về phía sau một bước.
Chung Hân là người rất nhạy cảm, đối với người ngoài cô luôn dựng lên cho mình một bức tường phòng bị.
Tiểu Thu quýnh lên khi cô nhìn thấy một người đàn ông bước đi hối hả đụng vào Chung Hân thật mạnh, Tiểu Thu sợ hắn sẽ làm động đến cánh tay bị thương của Chung Hân.
- Anh kia, sao anh đi đường không mang theo mắt.
Tiểu Thu nhìn người đàn ông hung hăng nói, vừa nói dứt câu trong lòng cũng hơi kinh ngạc với dung mạo tuấn tú của người đàn ông trước mặt.
Anh sở hữu gương mặt đẹp trai y như tượng điêu khắc Hy Lạp, mái tóc ngắn màu nâu được anh tém gọn về phía sau càng tôn lên sự tuấn tú trên gương mặt kiêu ngạo của anh.
Đi bên cạnh anh là hai người đàn ông, trên người là âu phục màu đen áo sơ mi trắng, theo Tiểu Thu đoán chắc có lẽ họ là cận vệ của người đàn ông đó.
Nhìn thấy Tiểu Thu cả gan nói ra những lời hỗn láo, hai tên cận vệ liền bước tới định cho Tiểu Thu một bài học, nhưng bị người đàn ông đẹp trai kia vươn tay cản lại.
- Thật xin lỗi, tôi có chuyện gấp nên đã thất lễ.
Ngạo Thiên trầm giọng nói nhưng ánh mắt sắc bén không nhìn Tiểu Thu, toàn bộ sự chú ý của anh bị cô gái với thân hình mảnh mai, dáng vẻ yếu đuối trước mặt thu hút.
Chung Hân không nói gì nhìn vào dáng vẻ lịch lãm của anh ta, cô nghĩ anh ta không cố tình.
Chung Hân gật đầu mỉm cười nhẹ rồi cùng Tiểu Thu lướt ngang qua người Ngạo Thiên và hai tên cận vệ đi về hướng cửa chính.
Ngoài Thần Phong ra những người đàn ông khác dù có dung mạo phi phạm đi chăng nữa cũng không loạt vào mắt của Chung Hân, huống hồ gì bây giờ toàn thân cô đau nhứt không còn tâm trạng suy nghĩ đến bất kỳ điều gì.
Ken trợ lý của Ngạo Thiên từ trong phòng bệnh VIP lật đật bước tới.
- Ngạo Tổng, ngài mau đến phòng bệnh thăm lão thái gia.
Lão thái gia không chịu uống thuốc, chỉ muốn gặp một mình ngài thôi.
Nghe Ken nói vậy, Ngạo Thiên mới chợt nhớ lại nguyên nhân anh đến bệnh viện là vì bà nội.
Anh liền sải bước nhanh theo Ken, vừa đi Ngạo Thiên bất giác quay đầu lại nhìn vào cô gái với gương mặt xinh đẹp như thiên thần, lúc này chuẩn bị bước ra khỏi bệnh viện Thân Ái.
Đáy mắt của Ngạo Thiên loé lên tia thích thú, trong lòng cảm thấy đáng tiếc vì mình đã không hỏi cô ấy tên gì.
Tại biệt thự Lãnh gia, Triệu Nhàn ngồi trên ghế sofa ngay chính giữa phòng ngủ của Lãnh Đồng, trên tay bà cầm một tách trà hoa nhài thơm ngon, tao nhã hớp từng ngụm một.
Lãnh Đồng tức đến muốn điên lên, cô đi đi lại lại trước mặt Triệu Nhàn nói ra những lời ngang ngược.
- Mẹ con không cần biết mẹ dùng cách gì, con phải lấy cho bằng được anh Thần Phong làm chồng.
Triệu Nhàn đặt tách trà trên tay xuống cái bàn thủy tinh trước mặt, nhìn con gái nói với giọng dịu dàng.
- Đồng Đồng, con biết mẹ thương con nhất.
Nhưng Thần Phong có lối suy nghĩ riêng của nó, làm sao mẹ có thể bắt buộc nó cưới con.
Nhưng theo mẹ thấy Thần Phong không yêu thương gì vợ của nó đâu, mẹ biết trong lòng Thần Phong vẫn còn nghĩ đến Lãnh Thiên Hân.
Lãnh Đồng ngồi một cái bịch xuống ghế sofa bên cạnh Triệu Nhàn, nói với giọng hung hăng.
- Con không cần biết trong lòng anh ấy có người phụ nữ đê tiện đó hay Lãnh Thiên Hân, hiện tại con không muốn nhìn thấy cô ta nữa.
Ánh mắt Lãnh Đồng chợt hiện lên tia độc ác, khi nghĩ đến việc Chung Hân được đường đường chính chính ở bên cạnh Thần Phong.
- Đồng Đồng không phải con muốn nó biến mất thì nó sẽ liền biến mất.
- Hừ... Con biết mẹ sẽ có cách.
Lãnh Đồng hừ lạnh một tiếng, vươn tay cầm lấy tách trà lên uống một ngụm.
- Con nói vậy là có ý gì? Mẹ làm sao có cách được.
- Việc mẹ con của Lãnh Thiên Hân gặp tai nạn cũng do môt tay mẹ và cậu ba sắp xếp, việc giết người mẹ cũng đã làm qua, vậy còn có việc gì mà mẹ làm không được.
Lãnh Đồng nhìn Triệu Nhàn nói một cách vô lễ, vì được Triệu Nhàn và Lãnh Minh nuông chiều từ nhỏ nên tính tình của Lãnh Đồng càng ngày càng hỗn xược không xem ai ra gì.
Chát.......
Triệu Nhàn tức giận tát thật mạnh vào gương mặt xinh đẹp của Lãnh Đồng cho cô tĩnh lại, Lãnh Đồng kinh ngạc dùng tay bụm lại nửa bên má sưng đỏ của mình nhìn mẹ trong vẻ bất ngờ.
Từ nhỏ đến lớn dù cô có làm sai chuyện gì, mẹ cũng chưa từng đánh cô.
- Từ nay về sau, cấm con nhắc đến chuyện này!
Việc làm của mẹ đều là vì con, nếu Lãnh Thiên Hân còn sống con nghĩ ba con có yêu thương con như bây giờ không?
Thần Phong có nuông chiều con như em gái không?
Lãnh thị sau này có thuộc về con không?
Sự độc ác hiện lên rõ ràng trên gương mặt sang trọng của Triệu Nhàn khi bà ta nói ra những lời này, làm Lãnh Đồng hoang mang trong lòng, cô chưa từng thấy mẹ hung dữ như bây giờ.
Lãnh Đồng liền xuống nước năn nỉ Triệu Nhàn giúp đỡ.
- Mẹ, mẹ phải giúp con.
Con thật sự rất yêu anh Thần Phong, con không quan tâm đến Lãnh thị, con chỉ muốn được làm vợ anh Thần Phong mà thôi.
Lãnh Đồng ngồi sát vào Triệu Nhàn, bàn tay mềm mại lay lay cánh tay mẹ nói với giọng nhỏ nhẹ.
Triệu Nhàn suy nghĩ một chút, đột nhiên bà khom người tới cầm lấy cái điện thoại di động đặt trên bàn trước mặt bấm một dẫy số.
Reng.....reng....
- Chị hai.
Giọng nói của người đàn ông vang lên từ trong điện thoại, Lãnh Đồng liền nhận ra đó là tiếng của cậu ba.
- Sang, em cho người điều tra vợ của Thần Phong cho chị.
- Dạ, em biết phải làm gì.
Triệu Sang cung kính đáp rồi lập tức cúp máy ngay.
- Chuyện này con cứ để cho mẹ dàng sếp, mẹ nhất định sẽ giúp con đường đường chính chính lên được vị trí Thần phu nhân.
Triệu Nhàn nhìn Lãnh Đồng nói với giọng kiên quyết, chỉ cần những gì Lãnh Đồng muốn bà nhất định sẽ làm dù phải trả mọi giá.
- Mẹ, mẹ nói thật.
Con yêu mẹ nhất.
Lãnh Đồng nói với giọng vui mừng, cô ta liền xông tới ôm chặt Triệu Nhàn.