“Em muốn anh đến Nhật Bản một chuyến với em” Kim Tường Vi chậm rãi chớp chớp mắt.
“Tường Vi…”
Kim Tường Vi nhăn mũi “Anh không đồng ý?”
“Cho anh thời gian suy nghĩ!” Hắn biết Kim Tường Vi thích hắn, nhưng hắn lại không thích cô, càng không muốn cho cô cơ hội.
“Thật xin lỗi, đã quấy rầy” Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy hai thân ảnh đang kề sát vào nhau. Đường Hiểu Dạ cười lạnh, lửa giận bốc lên trong lồng ngực, suýt chút nữa thì phát hỏa. Cô không nặng không nhẹ đặt hai cốc cà phê nóng xuống, bàn và cốc va chạm phát ra tiếng vang.
“Cám ơn” Ôn Mỹ Phách nói lời cảm tạ.
Cô nhìn hắn bằng đôi mắt bừng bừng lửa giận như muốn thiêu đốt hắn. Ôn Mỹ Phách nhíu mày, không rõ cô vì cái gì mà tức giận.
“A! Chán ghét” Kim Tường Vi đang ngồi bên cạnh hắn, bỗng cất giọng nũng nịu oán giận.
“Sao?” Ôn Mỹ Phách không rõ cho nên quay đầu lại.
“Cà phê của em không đường, em chỉ uống cà phê đắng” khuôn mặt xinh đẹp của Kim Tường Vi hơi ảo não, ánh mắt chợt lóe “Em không uống”, nói xong càng dính sát vào Ôn Mỹ Phách.
Nghe vậy, nụ cười của Đường Hiểu Dạ khẽ biến, hai đôi mắt chạm nhau như phát ra ánh lửa. Cô ta tuyệt đối là cố ý! Cô rốt cuộc đã chọc gì tới cô ta sao?
Đường Hiểu Dạthu hồi khay cà phê, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ôn Mỹ Phách, sau đó xoay người ra ngoài để mặc mọi việc cho hắn xử lý.
Rõ ràng cảm thấy giữa bọn họ có chút gì đó kì quái, Ôn Mỹ Phách nhất thời cười không nổi “Tường Vi, em…”
“Phiền cô mang một ly khác tới đây!” Kim Tường Vi giương mắt nhìn Đường Hiểu Dạ.
“…”
“Tôi nói cô có nghe thấy không? Tôi nói cô mang ly khác tới!” Thấy Đường Hiểu Dạkhông lên tiếng, Kim Tường Vi hơi nâng cao âm lượng.
“Tường Vi, em đừng làm khó dễ cô ấy” Ôn Mỹ Phách lại nhíu mày.
“Mỹ Phách…” Giọng nói của Kim Tường Vi lại trở nên mềm mại, có thể nói là khác biệt một trời một vực với vừa rồi. Tuy nói với Ôn Mỹ Phách, nhưng đôi mắt lại trừng thẳng Đường Hiểu Dạ.
“Anh cũng đừng quên là anh tìm em! Đây là đạo đãi khách của anh sao?”
Đúng vậy, cô ta chính là muốn ra oai phủ đầu với Đường Hiểu Dạ. Lúc trước, cuộc nói chuyện của Lương Cảnh Sách cùng Đường Hiểu Dạ, cô ta đều nghe thấy tất cả. Trẻ tuổi thì sao? Bộ dạng xinh đẹp thì như thế nào? Cô ya vì Ôn Mỹ Phách đã bỏ ra không ít, tuyệt không cho phép có kẻ nào xen vào giữa họ.
Đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu, Ôn Mỹ Phách rất hiểu tính tình tùy hứng của Kim Tường Vi, nếu không nghe lời cô, chắc chắn mọi chuyện sẽ không dừng lại, trừ bỏ khuyết điểm này, cô cũng là một người tốt.
“Hiểu Dạ, phiền cô pha lại một ly khác” Hắn không tiếng động thở dài.
Hung hăng trừng hắn, đây là Ôn Mỹ Phách mà cô quen biết sao? Đường Hiểu Dạnói không nên lời cảm giác của mình lúc này, chỉ cảm thấy rất tức giận, rất đau, rất ủy khuất.
“Tôi đã biết” Đường Hiểu Dạ thầm hít một hơi, không để ý đến Kim Tường Vi đang cười khiêu khích, mặt không chút thay đổi xoay người ra khỏi phòng, tay lặng lẽ nắm chặt thành quyền.
Ôn Mỹ Phách đáng ghét! Ôn gian thương đáng hận! Chẳng lẽ hắn không nhìn ra Kim Tường Vi cố ý sao?
Cô quả nhiên vẫn rất ghét Ôn Mỹ Phách!
“Cô Đường, xin dừng bước” Ở ngã tư đường, Ôn Ngọc Viễn ba bước thành hai đuổi theo cô gái phía trước, khuôn mặt hiện ra nụ cười hiền lành.
“Anh Ôn” Đường Hiểu Dạnghe tiếng quay đầu lại. Cô biết hắn, bọn họ đã từng gặp mặt ở cuộc họp gia tộc Ôn gia, lúc ấy ấn tượng của cô về người này vô cùng tốt.
Ấn tượng của cô với bất cứ ai cũng tốt, ngoại trừ Ôn Mỹ Phách! Cô tức giận nghĩ.
“Không ngờ chúng ta lại gặp mặt” Ôn Ngọc Viễn khom sâu người chào cô, khuôn mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ.
“Ừ” Đường Hiểu Dạkhông yên lòng gật gật đầu.
“Ôn Mỹ Phách đâu? Anh ấy ở gần đây sao?”
“Không, anh ta đang trong phòng làm việc” Nghe thấy ba chữ Ôn Mỹ Phách, lại nghĩ tới cảnh hắn cùng Kim Tường Vi thân thiết nói cười, nụ cười của Đường Hiểu Dạcó chút gượng gạo.
“Sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải là Ôn Mỹ Phách khiến cô chịu ủy khuất không?” Ôn Ngọc Viễn quan tâm hỏi.
“Sao cơ?” Nghe vậy, Đường Hiểu Dạkhông khỏi giật mình. Không nghĩ tới hắn ta chu đáo như vậy, ngay cả một chút cảm xúc nhỏ của cô cũng cảm nhận được.
Quả nhiên có một sự khác biệt rất lớn với Ôn Mỹ Phách!
“Không có gì, tôi chỉ hơikhông tưởng tượng nổi cô Đường xinh đẹp như vậy lại phải đi làm vệ sĩ, cho nên đặc biệt quan tâm một chút thôi” Ôn Ngọc Viễn mỉm cười giải thích.
“Thật ra vệ sĩkhông phải là nghề nghiệp của tôi, tôi thuần túy chỉ là muốn giúp đỡ anh ta mà thôi” Chờ anh Huy Dương về tới, cô lập tức có thể rời khỏi Ôn Mỹ Phách, hơn nữa phải tranh khỏi hắn thật xa.
Cái tên này thật sự rất đáng ghét!
“Thật khó xử cho cô Đường, Ôn Mỹ Phách, anh ta…” Ôn Ngọc Viễn nói, tựa hồ ẩn chứa chút khó nói “Anh ta cũng không phải là người dễ ở chung”
“Tôi biết, tôi đã được lĩnh giáo rồi” Đường Hiểu Dạhíp lại đôi mắt xinh đẹp, tức giận lại xuất hiện trong lòng “Cám ơn ngài Ôn đã quan tâm”
Nhìn biểu tình của cô cũng biết cô cùng Ôn Mỹ Phách không thoải mái, Ôn Ngọc Viễn trầm mặc một lát, chợt cười “Được rồi! Nếu Cô Đường cần hỗ trợ cứ việc tới tìm tôi, ngàn vạn lần đừng khách khí. Nếu như Ôn Mỹ Phách khiến cô chịu ủy khuất, tôi sẽ giúp cô nói với anh ta hai câu, tôi rất hiểu cá tính của anh ta”
“Anh Ôn?” Lời này của hắn nói ra có phải không đúng lắm? Đường Hiểu Dạ nhíu mày, vì sao cô lại cảm thấy hắn không thích người anh trai này?
“Cô Đường đừng cười tôi da mặt dày, thật ra lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã rất có hảo cảm cô. Tôi chỉ hy vọng có thể giúp cô làm chút chuyện thôi” Ôn Ngọc Viễn xấu hổ cười cười.
Hắn ôn nhu chân thanh khiến Đường Hiểu Dạ cảm động. Cô nhìn khuôn mặt có nét giống với Ôn Mỹ Phách của hắn, không hiểu tại sao sống trong cùng một hoàn cảnh lại tạo nên tính cách khác biệt lớn như vậy? Nếu Ôn Mỹ Phách có thể ôn nhu hiền lành am hiểu ý người khác như người này thì tốt rồi…
Chán ghét Ôn Mỹ Phách!
“Cô Đường làm sao lại đột nhiên không nói gì? Hay là cô không thích tôi xen vào việc của người khác?” Thấy cô trầm mặc, Ôn Ngọc Viễn khẩn trương hỏi.
“Không, không có. Tôi chỉ là vì được anh Ôn quan tâm mà có chút bất ngờ thôi” Cô lắc đầu.
“Ngàn vạn lần đừng nói như vậy, tuy rằng tôi là em trai của Ôn Mỹ Phách, nhưng tính cách của chúng tôi không giống nhau” Ôn Ngọc Viễn chìa bàn tay ra “Nếu cô Đường đồng ý, hôm nào rảnh cùng tôi ăn bữa cơm được không?”
“A?” Đường Hiểu Dạgiật mình, động tác của hắn thật đúng là mau.
“Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, tôi cam đoan không có ý đồ khác” Giơ hai tay lên trời, Ôn Ngọc Viễn thành khẩn nói.
“Nhưng mà…”
“Chỉ là ăn một bữa cơm bình thường, coi như cho tôi một cơ hội” Nụ cười của Ôn Ngọc Viễn làm cho người ta không thể cự tuyệt.
“… Được rồi!” Mang theo tức giận với Ôn Mỹ Phách, Đường Hiểu Dạ gật đầu.
“Một lời đã định, đến lúc đó tôi sẽ liên lạc với cô” Ôn Ngọc Viễn vui vẻ nói.
Chiều tối, trong phòng làm việc của chủ tịch, một đôi mắt đen lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Cảnh Sách, chú vào đây” Trong phòng chủ tịch truyền tới tiếng nói trầm thấp của Ôn Mỹ Phách.
“Chủ tịch, có chuyện gì sao?” Lương Cảnh Sách đi tới, tiện tay đóng cửa phòng.
“Cái này xuất hiện trên bàn tôi sang nay” Ôn Mỹ Phách đem phong thư trên bàn đẩy về phía trước.
“Sẽ không phải là…” Giật minh, trừng mắt nhìn nó, Lương Cảnh Sách không có dũng khí tiếp nhận.
“Đúng như chú nghĩ, đây là thư cảnh cáo” Hắn nhướng mày.
“Quả nhiên lại xuất hiện” Lương Cảnh Sách lo lắng nhíu mày “Im hơi lặng tiếng một thời gian, tôi còn tưởng rằng không có việc gì, không ngờ rằng…”
“Đối phương là ai tôi đại khai có thể đoán được. Bây giờ chỉ cầnchờ xem ai là kẻ thiếu kiên nhẫn trước” Ôn Mỹ Phách nhếch miệng cất tiếng cười.
Chỉ cần không trêu chọc hắn trước, hắn có thể mở một con mắt, nhắm một con mắt, dù sao hắn từ trước đến nay luôn thích chơi trò đấu trí.
“Chủ tịch…” Lương Cảnh Sách không hề lạ gì với biểu tinh này của Ôn Mỹ Phách. Mỗi khi bản tính ác ma của Ôn Mỹ Phách trỗi dậy, hắn sẽ lại dùng cái kiểu cười lạnh băng này. Hắn ta không khỏi thay chủ nhân của bức thư cảnh cáo mà đổ mồ hôi lạnh.
“Đúng rồi, thư cảnh cáo đừng nói cho ĐườngHiểu Dạ biết” Dừng một chút, Ôn Mỹ Phách cười lạnh “Tôi đều đã có tính toán”