Quả nhiên Lâm Phiên Phiên vừa nghe nói như vậy đành thở dài bất lực nói: "Sương Sương, cậu đã biết Triệu Dân Thường là một tên khốn như thế, hãy nghe tớ chia tay hắn đi."
Lâm Sương Sương lắc đầu đau đớn: "Bây giờ từ bỏ đã quá muộn rồi. Vài ngày trước, em trai tớ được chẩn đoán bị ung thư máu. Cậu biết đấy, bệnh này phải mất rất nhiều tiền mới có hi vọng chữa khỏi, ba mẹ tớ đều là những người nông dân thật thà, muốn kiếm được khoản tiền đó chỉ còn hi vọng vào tớ, nhưng tớ…. Tiền lương của tớ không nhiều, chỉ dựa vào đồng lương ít ỏi đấy căn bản không thể chữa được bệnh cho em trai tớ. Tớ chỉ còn cách tìm đến Triệu Dân Thường, anh ta đã sắp xếp cho em trai tớ vào một bệnh viện tốt nhất cùng với đội ngũ bác sĩ có chuyên môn cao, tiền thuốc, tiền viện phí cũng giúp tớ chi trả. Ngoài cảm kích sự giúp đỡ của anh ta đối với tớ, thật sự không biết nói gì hơn."
Nghe những lời đó bên tai, Lâm Phiên Phiên vô cùng sốc: "Tại sao cậu lại không nói chuyện này với tớ?"
"Nói xong rồi sẽ thế nào, chỉ khiến cậu thêm lo lắng mà thôi, tớ biết những ngày này vì bận đi tìm việc cậu đã đủ phiền lòng rồi."
Lâm Sương Sương vội lau những giọt nước mắt và kéo lên một nụ cười.
Hôm nay cô bị hai chị em nhà đó ăn hiếp sắp không chịu được nữa rồi, không phải cô không muốn nói cho Lâm Phiên Phiên biết chuyện giữa cô và Triệu Dân Thường, vì cô biết ngay từ đầu Lâm Phiên Phiên đã không tán thành cô đến với Triệu Dân Thường, tất cả hậu quả bây giờ đều là do bản thân cô tự tìm đến.
Lâm Phiên Phiên chau mày, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Sương Sương, hay là vậy đi, tớ sẽ đi tìm Sở Tường Hùng để giúp đỡ em trai cậu, như vậy cậu sẽ không cần dựa vào Triệu Dân Thường nữa, cũng sớm được tự do."
"Không!"
Lâm Sương Sương lại một lần nữa lắc đầu, "Tớ không muốn cậu biến thành người giống như tớ, đi cầu xin sự giúp đỡ từ đàn ông, như vậy sẽ khiến anh ta coi thường cậu. Kể cả anh ta không thế thì gia đình anh ta cũng xem thường cậu. Phiên Phiên, cậu đừng nói nữa, cậu đối với tớ rất tốt, cả đời Lâm Sương Sương này sẽ nhớ mãi trong lòng, không bao giờ quên. Còn chuyện của tớ… tớ sẽ tự giải quyết, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?"
Lâm Phiên Phiên vẫn muốn khuyên nhủ, Lâm Sương Sương lập tức lảng tránh sang chuyện khác: "Quên không nói với cậu, anh Hàn Phiêu ra nước ngoài rồi."
Lâm Phiên Phiên vừa nghe xong hết sức ngạc nhiên, từ sau khi chia tay ở thôn Ôn Ôn, cô cũng chưa gặp lại Hàn Phiêu, không ngờ anh ấy đã xuất nɠɵạı rồi. Lâm Phiên Phiên ngập ngừng hỏi: "Anh ấy đi nước nào vậy?"
"Hàn Quốc."
Lâm Sương Sương nói: "Bố anh ta là người Trung Quốc, mẹ là người Hàn Quốc, điểm này cậu không thể không biết chứ."
"Thì ra là như vậy."
Lâm Phiên Phiên hiểu ra, chẳng trách vẫn luôn cảm thấy sự nam tính ở Hàn Phiêu khác người bình thường, thì ra anh ấy mang hai dòng máu Trung Hàn.
"Tớ nghĩ cậu đã biết người anh ta luôn thích thật ra là cậu, đúng không?"
Lâm Phiên Phiên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Sương Sương, "Tớ xin lỗi."
Lâm Sương Sương cười trong đau khổ, "Không cần nói xin lỗi, trong chuyện này cậu không có lỗi, lỗi ở Hàn Phiêu. Bây giờ anh ta một lần nữa mất đi cơ hội theo đuổi cậu, coi như là báo ứng đi. Lúc này anh ta ở Hàn Quốc cũng tốt, để mọi người bình tĩnh mà suy nghĩ cho kĩ."
Lâm Phiên Phiên thật sự không muốn tiếp tục nói về mối quan hệ giữa cô và Hàn Phiêu nữa, nói thêm một câu thì giống như sát thêm muối lên nỗi đau của Lâm Sương Sương, "Đúng rồi, Sương Sương, tớ còn một chuyện muốn nói cho cậu biết, tớđược nhận vào làm quản lý hành chính của tập đoàn FL rồi."
"Đây đúng là sở trường của cậu rồi, không tệ."
Lâm Sương Sương cảm thấy vui thay cho Lâm Phiên Phiên.
"Đúng vậy, tớ đang rất mong đến ngày mai để được đi làm đây…"
Hai người đang nói chuyện với nhau, đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng hét lớn: "Lâm Phiên Phiên!"
Lâm Phiên Phiên và Lâm Sương Sương cùng hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Hoắc Mạnh Lam không biết đã xuất hiện ở quán cà phê từ lúc nào, gương mặt hung dữ đó đang vội vã tiến về phía Lâm Phiên Phiên.
"Hoắc Mạnh Lam!"
Lâm Phiên Phiên đang vô cùng kinh hãi, vội đứng lên cầm túi định bỏ chạy.
Nhưng Hoắc Mạnh Lam đã xông lên, dùng hết sức nắm chặt cánh tay của Lâm Phiên Phiên, nghiến răng: "Lâm Phiên Phiên, mấy ngày nay cô đi đâu mà không chịu về nhà, hôm nay cuối cùng cũng bắt được cô rồi, đi về với tôi."
Vừa nói vừa kéo Lâm Phiên Phiên ra ngoài.
"Không muốn, aaa…., tôi không muốn về với anh."
Lâm Phiên Phiên kêu thét, cầm cái túi trong tay đập loạn lên Hoắc Mạnh Lam.
"Hoắc Mạnh Lam, anh bỏ Lâm Phiên Phiên ra… A!"
Lúc này Lâm Sương Sương cũng tiến đến giúp, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị Hoắc Mạnh Lam đạp vào bụng không thương tiếc khiến cô ngã dúi xuống đất mãi không đứng lên được.
Lâm Phiên Phiên nhìn thấy Sương Sương bị thương như vậy thì càng kích động hơn, "Hoắc Mạnh Lam, anh bị điên rồi, sao anh lại có thể động tay với Sương Sương như vậy, anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra, aaa…!"
Nhưng cô không biết rằng Hoắc Mạnh Lam thật sự đã bùng nổ rồi, hắn vung tay lên cho Lâm Phiên Phiên một cái bạt tai tàn nhẫn, "Tiện nhân, cô tưởng rằng cô không đi làm là tôi không tìm được cô sao, để xem về nhà tôi sẽ trừng trị cô thế nào!"
Vừa nói, tay kia vừa túm lấy tóc của Lâm Phiên Phiên lôi ra cửa một cách tàn bạo.