Mười giờ tối, Lâm Phiên Phiên lết thân thể mệt mỏi quay về căn hộ nhỏ mà cô cùng Hoắc Mạnh Lam ở chung.
Nhưng trong đầu vẫn luôn không nhịn được mà nghĩ đến cảnh tượng dây dưa điên cuồng suốt một ngày một đêm của cô cùng Sở Tường Hùng, lúc gần đi, anh hỏi số điện thoại của cô nhưng cô lại cố ý đọc một dãy số giả, tuy ấn tượng anh để lại cho cô rất tốt nhưng lý trí nói với cô, cô căn bản không phải người cùng một đường với anh, dây dưa với nhau nhiều sẽ chỉ thêm phiền phức cho nhau mà thôi.
Lần này cô quay về chính là định thu dọn đồ đạc rời khỏi nơi này, rời khỏi Hoắc Mạnh Lam.
Nhưng khi cô đẩy cửa ra, không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
“Cha, mẹ, sao hai người lại đến đây?”
Một lúc lâu sau, Lâm Phiên Phiên mới hoàn hồn lại, vô cùng khiếp sợ nhìn hai người đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, nhưng mà cha mẹ vốn đang ở quê mới phải.
Mà em gái cô Lâm Tinh Tinh lúc này đang dính chặt trong lòng bà Lâm.
Ông Lâm thân thiết kéo Lâm Phiên Phiên vào, cười nói: “Là Nhất Phong gọi điện gọi cha mẹ tới, nó nói muốn hai ông bà già này đến thành phố chơi vài hôm, nó vẫn chưa nói với con sao?”
Bà Lâm liếc nhìn Lâm Phiên Phiên, bình thản nói: “Vẫn là Nhất Phong hiếu thuận, con rể tốt như vậy con phải nắm chặt lấy cho mẹ, đừng để đến lúc bị người khác cướp mất rồi, muốn khóc cũng không kịp đâu, thằng bé kia càng nhìn càng thích, thật hy vọng sau này Tinh Tinh cũng tìm được một người con trai tốt như vậy.”
Không biết tại sao, bà Lâm từ nhỏ đã vô cùng thương yêu Lâm Tinh Tinh, luôn bình thản đối với Lâm Phiên Phiên, cho dù Lâm Phiên Phiên có ngoan ngoãn nghe lời hơn nữa, trong mắt bà dường như cũng không sao sánh được với Lâm Tinh Tinh tính tình tùy hứng.
Lâm Tinh Tinh đang vùi trong lòng bà Lâm liền cười, ngước mắt khiêu khích nhìn Lâm Phiên Phiên, nói với bà Lâm: “Mẹ, người yên tâm, con nhất định sẽ tìm được một người tốt giống như anh rể, chị, chị sẽ ủng hộ em chứ?”
Thân thể Lâm Phiên Phiên cứng đờ, trước mắt lại hiện lên một màn khỏa thân dây dưa của Hoắc Mạnh Lam và Lâm Tinh Tinh ngày hôm đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Tinh, cướp người đàn ông của cô còn hỏi cô có ủng hộ hay không, cô em gái này của cô quả thực quá vô liêm sỉ rồi.
Nhưng bà Lâm và ông Lâm đang ở đây, cô cũng không tiện nổi giận, trong lòng lập tức hiểu rõ dụng ý Hoắc Mạnh Lam gọi cha mẹ cô đến đây, rõ ràng anh ta đang ép cô, lấy cha mẹ cô ép cô không thể tức giận, cũng không thể chuyển đi khỏi chỗ này.
Chí ít khoảng thời gian cha mẹ cô ở đây, cô chỉ có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
“Hoắc Mạnh Lam đâu?”
Lâm Phiên Phiên nhìn bốn phía xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Mạnh Lam.
“Anh rể đang ở trong bếp, anh ấy bảo hôm nay muốn cha mẹ chúng ta nếm thử tay nghề của anh ấy.”
Lâm Tinh Tinh tươi cười trả lời.
Lâm Phiên Phiên quay đầu sang chỗ khác, căn bản không để ý đến cô ta, lập tức cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, nói với ông bà Lâm: “Cha, mẹ, con qua đó… giúp anh ấy một tay.”
Nói xong vội vàng đi vào trong phòng bếp.
Quả thực Hoắc Mạnh Lam khá đẹp trai, đường nét anh tuấn, đôi mắt đào hoa vô cùng mê người, cao một mét tám mươi hai, bởi vì bình thường anh ta thích vận động, cho nên vóc người cũng rất được, tuyệt đối là loại soái ca khiến các cô gái vừa nhìn đã đỏ mặt tim đập nhanh.
Khi Lâm Phiên Phiên đi vào trong phòng bếp, Hoắc Mạnh Lam đang thái cà rốt.
“Hoắc Mạnh Lam, anh có ý gì? Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?”
Lâm Phiên Phiên giận dữ trừng mắt nhìn.
Tên này sau lưng thì làm loạn cùng em gái ruột của cô, sự việc đã bại lộ rồi, lại diễn vai người con trai tốt trước mặt cha mẹ cô, anh ta tưởng như vậy, cô sẽ tha thứ cho anh ta sao?
Nằm mơ!
Hoắc Mạnh Lam buông con dao trong tay xuống, đột nhiên thân thể khẽ động, mạnh mẽ ôm chặt lấy Lâm Phiên Phiên, áp cô lên tường trong phòng bếp, sắc mặt mơ hồ nói: “Anh còn chưa hỏi em, em một ngày một đêm không về nhà, có phải đã lăn lộn với tên khác rồi hay không?
Tuy rằng Lâm Phiên Phiên cao một mét bảy mươi hai nhưng dù sao cũng là con gái, sức lực sao có thể so được với Hoắc Mạnh Lam, bị anh ta áp chặt lên tường như vậy, cô muốn động cũng không nhúc nhích được, chỉ có thể giận dữ mắng anh ta: “Anh bỏ tôi ra, tôi làm gì có liên quan đến anh sao, sau này chuyện của anh cũng không liên quan đến tôi, anh yêu ai lên giường cùng ai, tôi sẽ không đau lòng vì anh nữa.
Cũng sẽ không vì anh mà rơi bất cứ một giọt nước mắt nào, tôi muốn hủy bỏ hôn ước với anh.”
Hoắc Mạnh Lam nghe xong liền nổi giận, hai mắt sung huyết, nói: “Muốn hủy bỏ hôn ước, không có cửa đâu, anh nói cho em biết Lâm Phiên Phiên, cả đời này em chỉ có thể là của anh mà thôi.”
Nói xong, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Lâm Phiên Phiên.
Yêu nhau năm năm, Hoắc Mạnh Lam anh ta quả thực thật lòng thật dạ yêu Lâm Phiên Phiên, đáng tiếc, Lâm Phiên Phiên chỉ muốn giữ lần đầu tiên của mình vào đêm động phòng hôm tân hôn, nhưng anh ta cũng là một người đàn ông bình thường, hơn nữa còn ưu tú và nổi bật như vậy, bên ngoài phụ nữ muốn lấy anh ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, cuối cùng anh ta không chịu được cám dỗ liền vượt quá giới hạn.
Nhưng chuyện này không hề nói lên anh ta sẽ buông bỏ Lâm Phiên Phiên, không có người nào hiểu Lâm Phiên Phiên hơn anh ta, cô bảo thủ, cô đơn thuần lương thiện, cô chu đáo, cô dịu dàng, người phụ nữ như vậy là người thích hợp nhất để làm vợ, cho nên, anh ta tuyệt đối sẽ không buông tay.
“Ưm…”
Lâm Phiên Phiên bị Hoắc Mạnh Lam cưỡng hôn, thế nhưng trong tim không còn đập nhanh như trước nữa, chỉ còn lại áp bức và lăng nhục, cô liều mạng muốn tránh, nhưng không sao tránh thoát được.
Hoắc Mạnh Lam càng hôn càng kịch liệt, hai tay mò vào trong quần áo của cô.