Sở Lý chăm chú nhìn những sóng gió trong buổi họp báo của Sở Quy Thôn với các phóng viên, không thể nhịn nổi khẽ thở dài, nói với Sở Tường Hùng: “Không ngờ bố lại vì muốn chấm dứt cơn phong ba này mà lại tuyên bố với bên ngoài rằng em và anh không phải là con của ông ấy, đúng là với tình hình hiện nay mà nói thì đó chắc chắn là giải pháp tốt nhất, hơn nữa nói gì thì nói chuyện của em và Sở Mộng sẽ không cần phải lén la lén lút nữa, bốn người chúng ta có thể cùng nhau công khai rồi.”
Đối với việc Sở Quy Thôn nói anh ta không phải là con của ông ấy Sở Lý lại không hề tức giận, bởi vì trong lời nói dối ấy anh ta có thể nhận được kết quả tốt đẹp, đó chính là Sở Mộng, có thể nói Sở Quy Thôn nói như vậy, sau này anh ta và Sở Mộng không còn phải sợ ánh mắt của người đời nữa, họ có thể làm những chuyện mà họ vẫn muốn làm từ lâu mà không làm được, đó chính là kết hôn!
Thấy buổi họp báo của Sở Quy Thôn sắp kết thúc, lúc này đột nhiên có một phóng viên trung niên lại hỏi một vấn đề vô cùng sắc bén, đó là liên quan đến Lâm Phiên Phiên, bà ta hỏi thẳng Sở Quy Thôn rằng Lâm Phiên Phiên có phải là đứa con gái riêng mà mọi người vẫn đồn đại không?
Sở Quy Thôn nhìn sâu vào đôi mắt sắc bén của ký giả đó, gương mặt trở nên bất động, chìm trong yên tĩnh.
Lâm Phiên Phiên ngồi trước màn hình ti vi, run rẩy vô cùng mất tự nhiên, cô có thể đoán được đáp án của Sở Quy Thôn, sự tồn tại của cô đối với một quan chức chính phủ như Sở Quy Thôn là một một vết nhơ, là trở ngại cho tiền đồ và bước phát triển của ông ta, Sở Quy Thôn sẽ không bao giờ chịu thừa nhận cô là con gái của ông ta.
Nhưng sự việc lần này lại vượt xa khỏi dự kiến.
Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Sở Quy Thôn lại từ từ gật đầu, nói một cách nghiêm túc: “Đúng, con bé là con gái tôi, hai mươi tám năm qua tôi chưa hề làm tròn trách nhiệm của một người làm cha, hôm nay, trước sự chứng kiến của mọi người tôi công nhận con bé, và cũng muốn nói với con bé rằng bố xin lỗi!”
Ba từ cuối cùng mà Sở Quy Thôn nói ra vô cùng nghiêm túc vô cùng chân thành và tràn đầy hối hận, ai ai cũng cảm thấy xúc động.
Lâm Phiên Phiên cũng không phải là nɠɵạı lệ.
“Hức!” một tiếng, Lâm Phiên Phiên kinh ngạc dường như không dám tin.
Có thể nói Sở Quy Thôn thừa nhận thân phận của cô với tất cả mọi người sẽ là một đòn hủy diệt như thế nào đối với bản thân ông ta.
Không phải sao, sau khi giới truyền thông ca ngợi Sở Quy Thôn dám làm dám chịu lại bắt đầu lên án Sở Quy Thôn, là một quan chức chính phủ lại không làm tấm gương tốt cho mọi người noi theo, ngược lại lại có một cuộc sống đời tư sa đọa, có phải là ông ta nên xin lỗi xã hội về việc làm không trong sạch của mình, còn chính phủ phải nên tỏ rõ thái độ nghiêm khắc xử lý không?
Đối diện với những chất vấn nghiêm khắc của giới truyền thông, Sở Quy Thôn vẫn không hề thay đổi sắc mặt, giống như thể ông ta đã nghĩ ra trước tình hình như thế này, ông ta giơ tay lên ra hiệu cho mọi người yên lặng, giọng điệu đầy ắp sự ngắt quãng một cách khó tả: “Hôm nay tôi tổ chức họp báo thứ nhất là để xóa bỏ những hiểu lầm về Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên, thứ hai cũng là để tự kiểm điểm lại bản thân mình, bản thân tôi đã tạo nên ảnh hưởng xấu với xã hội, tôi nguyện xin từ chức để nhận lỗi, dùng cả cuộc đời còn lại để xám hối những lỗi lầm mà mình đã gây ra, hi vọng xã hội và chính phủ có thể cho những người trẻ tuổi một cơ hội, chúng không làm gì sai cả, người làm sai chỉ có một mình tôi mà thôi.”
Lời nói vừa xong, cả hội trường trở nên xôn xao!
Chức vụ của Sở Quy Thôn tại thành phố A vô cùng lớn, có thể một tay che cả thành phố, thậm chí đến cả trong chính phủ cũng có tiếng nói vô cùng lớn, rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng ông ta lại có thể dễ dàng nói ra từ chức để nhận lỗi, nếu như không phải là thành tâm chuộc lỗi thì ai lại có thể bỏ hết tiền tài danh vọng như vậy?
Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên, Sở Lý và Sở Mộng đứng trước màn hình ti vi vô cùng hoảng hốt.
Sở Quy Thôn của ngày hôm nay đã cho họ quá nhiều sự bất ngờ, cũng vô cùng xúc động, lúc này đây họ chưa thể tiếp nhận hết được.
“Bố ông ấy… đã thay đổi rồi!” Sở Mộng ngơ ngẩn nhìn Sở Quy Thôn- người quyền cao chức trọng vô cùng bình tĩnh đang ở trong ti vi kia chỉ đang ra sức bảo vệ cho họ, giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, sự thay đổi của Sở Quy Thôn khiến cô vô cùng cảm động và càng làm cô cảm thấy… hổ thẹn hơn.
Cuối cùng, Sở Quy Thôn bị người của Viện kiểm sát nhân dân tối cao đưa đi nên buổi họp báo buộc phải kết thúc, bởi vì Sở Quy Thôn đã thẳng thắn thừa nhận nên chính phủ phải thanh kiểm tra đối với bản thân ông ngay lúc này, còn có điều tra ra được gì không thì nói sau.
Mấy người Sở Tường Hùng nhìn trên màn hình ti vi rất rõ ràng, bốn người không thể trì hoãn nữa, ngay lập tức lái xe tới nơi Sở Quy Thôn bị tạm giữ.
Do Sở Quy Thôn đã thừa nhận có tác phong không đúng mực cho nên cũng không bị tạm giữ nghiêm ngặt và ngăn không cho tiếp xúc với biên ngoài, trong thời gian Viện kiểm sát củng cố chứng cứ, đã đồng ý để người thân đến thăm.
Nhưng Sở Quy Thôn lại từ chối gặp mặt Sở Tường Hùng, Sở Lý và Sở Mộng, ông ta chỉ đồng ý gặp một mình Lâm Phiên Phiên.