“Chuyện bà kể tôi đã nghe hết rồi, giờ chúng ta bàn về chuyệt của Lôi Lôi.”
Lâm Phiên Phiên lấy lại cảm xúc, chỉ muốn nhanh chóng nói chuyện xong và rời khỏi đây.
Đối với việc Lâm Phiên Phiên đã nghe xong câu chuyện mà không hề có bất kỳ sự an ủi hay đánh giá nào Lan Sưu Sưu cũng không hề để ý, bởi vì bà ta đã nhìn thấy sự xúc động trong ánh mắt của Lâm Phiên Phiên, như vậy là đủ lắm rồi, hôm nay bà ta quyết định nói chuyện này ra không phải vì muốn Lâm Phiên Phiên cảm thông chuyện gì, bà ta muốn thay Hứa Thịnh- con trai mình xin lỗi Lâm Phiên Phiên một cách uyển chuyển hơn, Hứa Thịnh có kết cục như ngày hôm nói cũng là sự trừng phạt của ông trời đối với nó, nó đã phải trả giá rất đắt cho những sai lầm của mình, Lan Sưu Sưu thực sự không muốn thấy còn ai thù hận gì với Hứa Thịnh nữa.
Thấy Lâm Phiên Phiên lại nhắc tới chuyện của Lôi Lôi, Lan Sưu Sưu cũng không thể quanh co nữa, chân thành nói: “Chuyện của Lôi Lôi, tôi sẽ xác minh lại và cho cô một câu trả lời thỏa đáng, mặc dù bây giờ nhà họ Hứa không thể cho Lôi Lôi một cuộc sống tốt đẹp, nhưng còn có tôi ở đây, Lôi Lôi mãi mãi là người của nhà họ Hứa, cô có thể yên tâm rằng tôi sẽ không để Lôi Lôi phải chịu thiệt thòi, nó là cháu gái ruột của tôi.”
Có nghĩa là cháu gái ruột của bà ta, chỉ cần dựa vào điểm này, Lan Sưu Sưu sẽ bảo vệ Lôi Lôi cả đời.
Nghe xong, Lâm Phiên Phiên không khỏi ngạc nhiên, từ việc Lan Sưu Sưu vẫn ôm Lôi Lôi ngủ say từ đó tới giờ mà không hề cảm thấy ghét bỏ, Lâm Phiên Phiên có thể thấy bà ta thực sự rất yêu con bé, nếu như vậy thì cô có thể yên tâm được rồi, chỉ cần con bé nhận được sự yêu thương, cô sẽ không cần phải nhúng tay vào: “Nếu đã như vậy, tôi nghĩ tôi cũng nên rời khỏi đây.”
“Chờ một chút.”
Lan Sưu Sưu thấy Lâm Phiên Phiên có thể tin tưởng bà ta như vậy, trong lòng không khỏi xúc động, nên lại lên tiếng: “Làm người đừng nên quá tốt bụng, cô có biết việc cô xuất hiện ở đây ngày hôm nay là đã rơi vào cái bẫy của Mạc ŧıểυ Vang không?”
Lâm Phiên Phiên cảm thấy mơ hồ: “Như vậy là có ý gì?”
Rõ ràng là Mạc ŧıểυ Vang đã chết, sao lại còn có âm mưu gì, huống hồ hôm nay cô tới đây là do suy nghĩ của bản thân cô mà.
Lan Sưu Sưu lắc đầu nói: “Tôi không biết rốt cuộc hôm qua Mạc ŧıểυ Vang đã nói với cô cũng gì, cho nên chỉ cần biết cô ta tự tử cô sẽ nhanh chóng chạy tới đây, hoặc là cô tin tưởng vào người sắp chết, lời nói thật lòng, tưởng rằng trước khi chết Mạc ŧıểυ Vang sẽ hối cải để làm người lương thiện, nhưng tôi vẫn phải nói cho cô rõ, Mạc ŧıểυ Vang sẽ không bao giờ hối cải, bởi vì cô ta chính là kiểu người dù có chết cũng phải kéo người khác cùng xuống địa ngục.”
Tuy Lan Sưu Sưu không hề quen biết gì với Mạc ŧıểυ Vang, nhưng những năm vừa qua, Hứa Thịnh ngày nào cũng đến bên giường bà ta tâm sự những chuyện thường ngày, từ khi Hứa Thịnh nói với bà ta về quan hệ của anh ta và Mạc ŧıểυ Vang, trong lòng Lan Sưu Sưu cũng đã có hiểu biết nhất định với Mạc ŧıểυ Vang, hơn nữa có một câu nói người trong cuộc thường mê muội, người ngoài cuộc rõ ràng, nhiều khi Lan Sưu Sưu chưa từng gặp người thật của Mạc ŧıểυ Vang, nhưng so với Lâm Phiên Phiên và Hứa Thịnh lại hiểu rõ tính cách điên cuồng vừa đáng thương vừa đáng hận của Mạc ŧıểυ Vang.
Lan Sưu Sưu tiếp tục nói: “Mạc ŧıểυ Vang cố ý lấy cái chết của mình ra đề “cầu xin” cô chăm sóc Lôi Lôi, thực ra chỉ bởi vì giữa cô và Sở Tường Hùng vẫn ẩn giấu một quả bom hẹn giờ! Bởi vì cô ta biết rõ sự tồn tại của Lôi Lôi sẽ là cái gai trong lòng của Sở Tường Hùng, nếu như cô nhận nuôi Lôi Lôi, sau này Sở Tường Hùng sẽ phải đối mặt với Lôi Lôi hàng ngày, có thể hiểu rằng đến lúc đó Sở Tường Hùng sẽ sống một cách khó chịu, thậm chí sẽ chán ghét ngôi nhà mà hai người cùng chung sống, đến lúc đó quan hệ của cô và Sở Tường Hùng sẽ vô cùng bi đát, mà Lôi Lôi cũng sẽ phải lớn lên, đến khi hiểu chuyện, con bé biết cô không phải là mẹ ruột của nó, cũng biết Sở Tường Hùng không phải là bố đẻ của nó, sau này sẽ biết Mạc ŧıểυ Vang mẹ đẻ của nó chết như thế nào, cô nói xem, đến lúc đó tình cảm của Lôi Lôi dành cho cô có còn như bây giờ không? Mạc ŧıểυ Vang đi nước cờ để kết cục sau khi cô ta chết như vậy thực sự thâm hiểm! Đúng là giết người không một giọt máu nào.”
“Còn có chuyện này cô đừng quên, bản thân Mạc ŧıểυ Vang mặc bệnh lạ, bị hủy hoại gương mặt, bạn bè xa lánh, không có gì hết, bản thân cô ta biết sống không bằng chết, chỉ có chết mới là con đường giải thoát duy nhất đối với cô ta, mà lần này phải vào tù chỉ là chất xúc tác thúc đẩy sự việc, giúp cho cô ta có thể có quyết tâm tự tử mà thôi, nhưng đổi lại con người Mạc ŧıểυ Vang như thế làm sao có thể cam tâm chết một cách uổng phí như vậy, cho nên dù có chết cô ta cũng phải nghĩ ra âm mưu cuối cùng của cuộc đời mình, dù cô ta không thể chứng kiến được từng bước của âm mưu này những cô ta làm như vậy mới chính là Mạc ŧıểυ Vang!”
Chết cũng không hối cải!
Nhưng cô ta đã tính nhầm một bước, bởi vì cô ta đã quên mất sự tồn tại của một người, đó chính là Lan Sưu Sưu, có bà nội là Lan Sưu Sưu ở đây Lôi Lôi không thể trở thành đứa trẻ không có gia đình, cho nên việc cô ta định giết người không dao này chỉ có thể rơi xuống vực thẳm.
Thực ra khó có thể trách được sự sơ suất của Mạc ŧıểυ Vang, thật ra Lan Sưu Sưu đã rơi vào trạng thái người thực vật hai mươi năm rồi, giống như một người vô dụng, thế giới bên ngoài có lẽ đã quên mất bà ta, làm gì còn ai để ý tới sự tồn tại của bà ta nữa, hơn nữa sau khi Lan Sưu Sưu tỉnh lại vẫn luôn yên lặng, nên không hề có cảm giác bà còn sống!
Nghe Lan Sưu Sưu phân tích, Lâm Phiên Phiên cũng cảm thấy như mình đang rơi vào trong một hầm băng, lạnh buốt từ đầu tới chân, sau đó không nhịn được thở dài, thực ra những thứ này Lan Sưu Sưu nghĩ ra không phải Lâm Phiên Phiên cũng đã nghĩ ra nhưng đúng như Lan Sưu Sưu đã nói, Lâm Phiên Phiên luôn tin rằng người sắp chết sẽ nói những lời chân thật, thế nhưng câu nói này không hề phù hợp với người đê tiện như Mạc ŧıểυ Vang.
Tức giận nhắm mắt lại, Lâm Phiên Phiên hít một hơi thật sâu, lại mở mắt ra, trong ánh mắt là sự thoải mái mà thư thái, khẽ cong môi cười với Lan Sưu Sưu: “Cảm ơn những lời bà đã nói với tôi, nhưng những thứ này không còn quan trọng nữa, Mạc ŧıểυ Vang đã chết, tất cả ân oán đã tan biến cùng cô ta rồi, quan trọng là những người con sống, chúng ta phải sống không hổ thẹn với lương tâm của mình.”
Mạc ŧıểυ Vang đã chết, ai mà biết được những phân tích này của Lan Sưu Sưu có chuẩn xác hay không, dù cho có đúng như Lan Sưu Sưu nói thì đã làm sao chứ? Người chết thì đèn tắt, lẽ nào cô lại xuống địa ngục để kiểm chứng với Mạc ŧıểυ Vang sao?
Lâm Phiên Phiên thực sự không muốn suy nghĩ gì nữa, con người của Mạc ŧıểυ Vang cô chỉ có thể dùng thời gian để quên đi, quên con người không đáng nhớ tới!