Hứa Thịnh không biết dọc đường đi, Lâm Phiên Phiên đã chăm sóc co Lôi Lôi, Hứa Bành cũng không nói, huống hồ anh ta sớm đã nhận định người mẹ kế như Lâm Phiên Phiên sẽ không đối xử tốt với Lôi Lôi đâu, vậy nên anh ta tiếp tục dùng những lời lẽ độc ác mà nói: “Tôi biết lần này cô quay lại nhà họ Sở là muốn làm gì, nhưng tôi lại không ngờ cô lại có thể ra tay với cả một đứa trẻ con như vậy, cô có còn là Lâm Phiên Phiên tôi từng quen không, cô bây giờ thật sự chẳng khác nào Mạc ŧıểυ Vang cả, thậm chí còn đáng ghét hơn đấy, đến chuyện thả rắn độc như thế mà cũng có thể làm ra được, tôi nói cho cô biết, may mà lần này Lôi Lôi con bé không sao, nếu không thì...”
“Nếu không thì anh định làm gì?”
Lâm Phiên Phiên cười tức tưởi, đối với hành động lộng hành như này của Hứa Thịnh, cô thậm chí còn chẳng cả muốn giải thích nữa, cô chỉ giải thích với người đáng để cô giải thích thôi, còn Hứa Thịnh mãi mãi chẳng có tư cách đó, vậy nên Hứa Thịnh đã muốn cho rằng như vậy rồi thì cô cũng lười tranh luận với anh ya, tóm lại cô không hổ thẹn với lòng mình là được.
Hứa Thịnh rõ ràng không ngờ rằng “chuyện xấu” mà Lâm Phiên Phiên làm bị người khác “vạch trần” rồi mà vẫn có thể hùng hổ như thế được, đột nhiên anh ta càng tức giận hơn, túm lấy cánh tay Lâm Phiên Phiên, tiến đến gần hơn một bước, nói một cách hung tợn: “Đừng tưởng rằng có Sở Tường Hùng ở sau chống lưng cho cô thì tôi không thể làm gì cô, cái lần bốn năm trước đó tôi có thể động vào cô thì bốn năm sau tôi cũng vẫn có thể làm được, cô đừng có chọc giận tôi nhé!”
Lâm Phiên Phiên vừa nghe thấy Hứa Thịnh lại vẫn còn mặt mũi nhắc chuyện bốn năm trước, cô lập tức sôi gan, gạt tay anh ta ra, tiến sát lại nhìn không chút nhượng bộ, nói: “Anh lại còn dám nhắc đến bốn năm trước với tôi, Hứa Thịnh, xem ra anh vẫn chưa làm rõ tình hình rồi, Lâm Phiên Phiên tôi không còn là tôi của bốn năm trước nữa rồi, anh còn muốn động đến tôi thì phải tự cân nhắc xem mình có đủ sức không trước đã, Hoắc Mạnh Lam đeo gông vào tù, Triệu Dân Thường khuynh gia bại sản, Mạc ŧıểυ Vang thê thảm ra nước ngoài, mỗi người bọn họ đều là tấm gương cho anh, còn việc anh vẫn có thể khỏe mạnh đứng ở đây làm viện trưởng của bệnh viện chỉ là vì tôi vẫn chưa ra tay với anh thôi, vậy nên, đừng coi sự khoan dung của tôi thành điều anh tự cho là đúng.”
Từ sau khi về nước, tất cả mọi chuyện từng chuyện từng chuyện một, đặc birjt là chuyện hiểu lầm rằng mình và Sở Tường Hùng là anh em cùng cha khác mẹ càng khiến Lâm Phiên Phiên kiệt quệ cả về tinh thần và sức lực cả một thời gian dài, vậy nên mới luôn không thể chú ý đến việc xử lí Hứa Thịnh, không ngờ điều này lại khiến con rắn độc nham hiểm Hứa Thịnh càng không biết hối cải hơn.
Hứa Thịnh nhất thời bị khí thế mạnh mẽ của Lâm Phiên Phiên làm cho khiếp sợ, anh ta không thể không thừa nhận rằng Lâm Phiên Phiên bây giờ thật sự đã không còn là cô gái mềm yếu không cả dám to tiếng của bốn năm trước nữa, sự trưởng thành về mọi mặt của cô khiến người khác phải lấm lét, mà sự quả quyết và sức hút sáng bừng của cô sau khi trưởng thành càng khiến người ta kinh ngạc, khiến người khác không thể khống chế được mà lún sâu vào, không có cách nào thoát khỏi.
Kinh sợ khi nhận ra sự thất thố của mình, Hứa Thịnh lùi ra sau một bước, khóe miệng miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười khẩy, đáp: “Hoắc Mạnh Lam cũng được, Triệu Dân Thường cũng kệ, Mạc ŧıểυ Vang lại càng không đáng nhắc đến, bọn họ bại trong tay cô chỉ có thể nói là bọn họ ngu xuẩn, còn Hứa Thịnh tôi đâu phải là người bọn họ có thể sánh được, không tin thì cô cứ ra tay đi, nếu như tôi nhíu mày dù chỉ một cái thôi thì tôi không tên là Hứa Thịnh nữa.”
Nhà họ Hứa vẫn có thể sánh với gia đình quyền thế trong giới chính trị nhà họ Sở, tuy bố của Hứa Thịnh còn trẻ mà đã qua đời vì ung thư, mẹ lại bị ngã lầu trở thành người thực vật, hai mươi năm nay vẫn hôn mê bất tỉnh (bộ máy móc chuyên chữa trị cho người thực vật mà lần trước Hứa Thịnh lấy năm phần trăm cổ phần công ty Hoắc Mạnh Lam để đổi lấy từ tay Lâm Phiên Phiên tuy hiệu quả tốt hơn rất nhiều máy móc trong nước, nhưng mẹ anh ta Lan Sưu Sư dù gì cũng đã ngủ hơn 20 năm rồi, đâu thể chữa trị mấy tháng là có thể tỉnh lại được), nhưng nhà họ Hứa vẫn còn có ông nội và hai người bác cả và một người chú gánh vác, mỗi người bọn họ đều có vị trí có sức ảnh hưởng lớn trong giới chính trị.
Ngay cả đến Sở Quy Thôn cũng phải kiêng nể vài phần, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà tại sao Sở Quy Thôn rõ ràng vô cùng chán ghét Hứa Bành nhưng lại mãi không li hôn, hơn nữa lại còn tạo điều kiện cho bà ta ăn ngon mặc đẹp nữa.
Còn Hứa Thịnh được coi là một loại khác trong nhà họ Hứa, là thế hệ sau du nhất không làm chính trị, nhưng thành tựu của anh ta trong giới y học lại quá rõ ràng, bệnh viện Tiên Phong mà anh ta thành lập chính là lựa chọn hang đầu của các nhân vật có tiền có thế trong giới thượng lưu, mà dư luận lại cực kì tốt, được coi là danh tiếng tốt khác mà nhà họ Hứa thu được từ một phương diện khác, vậy nên Hứa Thịnh tuy không có sự chăm sóc của bố mẹ nhưng lại rất được ông nội và mấy bác, mấy chú giúp đỡ, vậy nên cũng rất có địa vị trong nhà họ Hứa.
Vậy nên thử thách đối với Lâm Phiên Phiên, anh ta mạnh hơn rất nhiều so với Hoắc Mạnh Lam, Triệu Dân Thường và Mạc ŧıểυ Vang.
Đối với anh ta mà nói, Hoắc Mạnh Lam chẳng qua cũng chỉ là kẻ đột phát giữa đường dựa vào việc lấy tiền của phụ nữ mà thôi, không có bất kì nền móng nào để nói; Triệu Dân Thường chẳng qua là kế thừa cơ nghiệp trăm năm của tổ tiên nhà anh ta, mặc dù gia thế hùng hậu nhưng suy cho cùng chẳng qua cũng chỉ là một thương gia; còn Mạc ŧıểυ Vang càng không cần nhắc đến nữa, chỉ là một con chim hoàng yến mất nơi che chắn, mất đi người bố làm quan lớn Mạc Thiên Âm, lại không có được sự công nhận của người em trai Mạc Tiên Lầu làm đại tá, cô ta nɠɵạı trừ còn có cái họ “Mạc” có thể thỉnh thoảng lấy ra lừa người ra thì cô ta, đã chẳng còn là gì nữa rồi.
Còn đối với sự hung hang càn quấy và sự ngông cuồng tự cao tự đại của Hứa Thịnh thì Lâm Phiên Phiên đáp trả lại bằng nụ cười, “Được, tốt lắm, anh càng tự tin trăm lần thì đến lúc tôi đạp anh mới càng thoải mái sảng khoái!”