Ngay đến Hứa Thịnh đang tết tóc cho Lôi Lôi cũng kinh ngạc quay sang nhìn Sở Lý, sau đó lại không nói gì, bởi vì anh ta biết, Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng không muốn gặp anh ta, anh ta nói gì cũng chỉ nhận lại sự thờ ơ mà thôi, còn không bằng giữ lại chút thể diện cho mình, không làm gì thì hơn.
Sở Quy Thôn đang giả vờ đọc báo đột nhiên sầm mặt nói, “Quản gia, dọn cơm.”
Ngay cả nhìn Lâm Phiên Phiên cũng không thèm.
Ánh mắt Lâm Phiên Phiên hoàn toàn lạnh đi, trên gương mặt không có quá nhiều biểu cảm, nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này của Sở Quy Thôn như thể đang ban ơn cho cô, làm gì có tí hối hận nào về chuyện ông ta đã làm bốn năm trước.
Tuy rằng Hứa Bành bị Lâm Phiên Phiên nắm nhược điểm trong tay nhưng thái độ của bà ta đối với cô cũng chẳng tốt hơn là bao nhiêu, bà ta đứng dậy dắt tay Lôi Lôi, sau đó cười gọi Hứa Thịnh vào ăn, hoàn toàn coi Lâm Phiên Phiên như người vô hình.
Từ đầu đến cuối tất cả mọi người đền không chú ý đến Hạ Danh Đoan vẫn luôn đi theo Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng.
Mãi cho đến khi Hứa Bành đi ngang qua Lâm Phiên Phiên, ánh mắt thoáng liếc qua mới kinh ngạc phát hiện ra trong nhà còn có một người nữa, định thần nhìn lại, gương mặt Hứa Bành thoắt cái liền thay đổi.
“Tại... tại sao cô lại ở đây?”
Ngón tay run rẩy chỉ vào Hạ Danh Đoan, Hứa Bành trợn tròn mắt kinh ngạc, sao đó lại hoảng loạn quay sang nhìn Sở Quy Thôn
Sở Quy Thôn cau mày, rất bất mãn về việc Hứa Bành cứ gặp chuyện gì là lại tỏ ra kinh hoảng, nhưng đến khi ông ta đưa mắt nhìn về phía Hạ Danh Đoan, con ngươi của ông ta cũng co lại.
Năm đó, Hạ Danh Đoan sinh cho Sở Kiên Đoàn một đôi song sinh, ông ta và Hứa Bành đã hợp tác với nhau đổ oan cho Hạ Danh Đoan sinh ra một cái thai chết, sau đó bí mật đưa đôi song sinh đó đi. Cuối cùng còn nói Hạ Danh Đoan đau lòng đến mức phát điên để tống cô ta vào bệnh viện tâm thần, mấy tháng sau liền có tin Hạ Danh Đoan mất tích, từ đó về sau, bọn họ không thể tìm thấy Hạ Danh Đoan nữa.
Không ngờ hôm nay Hạ Danh Đoan lại xuất hiện trước mặt bọn họ một cách nguyên vẹn, điều này chẳng khác gì một cái tát giáng thẳng vào bộ mặt già nua của bọn họ.
Lâm Phiên Phiên nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên gương mặt Sở Quy Thôn và Hứa Bành, trong lòng thầm khoái chí, sau đó đó lập tức kéo tay áo Sở Tường Hùng nhắc nhở.
Sở Tường Hùng hiểu ý cô ngay lập tức, anh lên tiếng, “Bố, mẹ, con tìm Hạ Danh Đoan về để chăm sóc cho ông nội, con tìn rằng ông nội rất mong gặp lại cô ấy.”
Sở Tường Hùng biết bố mẹ mình từ trước đến nay không thích Hạ Danh Đoan, thậm chí còn có thể nói là ghét vô cùng cho nên anh dứt khoát ‘tiền trảm hậu tấu’, đưa Hạ Danh Đoan về thẳng đây, không hề nhắc đến đây là đề nghị của Lâm Phiên Phiên lấy nửa chữ, để tránh bọn họ chĩa mũi dùi vào Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên đã sớm biết Sở Tường Hùng sẽ nói như vậy, bởi vì cô biết rõ rằng Sở Tường Hùng bảo vệ cô như thế nào, nhất thời cảm thấy áy náy, dù nhiều dù ít cô vẫn đang lợi dụng sự yêu thương của Sở Tường Hùng dành cho cô.
Hứa Thịnh đứng bên cạnh thoáng nhướng mày một cái, bởi vì anh ta chú ý đến động tác khẽ cầm tay Sở Tường Hùng lắc nhẹ của Lâm Phiên Phiên. Anh ta cũng biết chút ít về những chuyện xấu xa mà Hứa Bành và Sở Quy Thôn đã làm với Hạ Danh Đoan và Sở Kiên Đoàn, thế nên Hứa Thịnh nhanh chóng nghĩ ra rất nhiều vấn đề mấu chốt.
Dần dần khóe miệng Hứa Thịnh nhếch lên thành một nụ cười như có như không, xem ra cuộc sống sau này ở nhà họ Sở mỗi ngày đều rất đặc sắc, anh ta có nên đến xem kịch không nhỉ?
Sở Quy Thôn và Hứa Bành nghe thấy người là do Sở Tường Hùng đưa đến, vẻ mặt ông bà ta càng trở nên khó coi, nhưng xuất phát điểm của Sở Tường Hùng là tốt, bọn họ cũng không thể trách móc được gì, huống hồ bọn họ cũng không muốn để Sở Tường Hùng biết những chuyện xấu xa bọn họ đã làm.
“Quy Thôn, anh xem chuyện này…”
Hứa Bành đã hồn vía lên mây cả rồi.
Năm đó không dễ gì mới đuổi được Hạ Danh Đoan ra khỏi nhà họ Sở, bà ta đương nhiên không muốn nhìn thấy cô ta bước chân vào nhà họ Sở lần nữa, nhưng nhất thời bà ta không tìm được lý do nào để từ chối, hơn nữa còn đặc biệt lo lắng Hạ Danh Đoan sẽ nói cho Sở Tường Hùng biết chuyện bà ta và Sở Quy Thôn cưỡng chế tống cô ta vào bệnh viện tâm thần.
Sở Quy Thôn lạnh lùng lườm Hứa Bành, đồ đàn bà ngu xuẩn, bình thường gây chuyện thì không ai bằng, cứ gặp chuyện một cái là bắt đầu hoảng loạn hết cả lên.
Khẽ ho một tiếng, Sở Quy Thôn nhìn Sở Tường Hùng nói: “Tường Hùng à, người phụ nữ này trốn từ bệnh viện tâm thần ra đó, sao con có thể để một mụ điên chăm sóc ông nội con được, bố tuyệt đối không đồng ý, người đâu, đưa người phụ nữ này ra ngoài cho tôi.”
Ông ta giải quyết dứt khoát.
“Đúng đúng, nhà họ Sở chúng ta sao có thể chứa chấp một con điên cho được, nhìn thêm một lần là mẹ thêm khó thở, mau đuổi cô ta đi đi.”
Hứa Bành lập tức cao giọng phụ hoa theo, may là Sở Quy Thôn nhanh trí.
Thấy Sở Tường Hùng nói đỡ cho mình, Hạ Danh Đoan lập tức cúi đầu bước lên trước, sau đó quỳ trên mặt đấy, dập đầu thật mạnh với Hứa Bành và Sở Quy Thôn, giọng nói đầy khẩn cầu: “Xin ông bà chủ cho tôi ở lại, tôi thật sự đã khỏi bệnh rồi, đây là giấy chứng nhận của bệnh viện, nếu như ông bà chủ không tin thì tôi có thể đến bệnh viện hai người chỉ định để kiểm tra, tôi thật sự đã khỏi rồi.”
Nói rồi Hạ Danh Đoan lập tức lôi ra một tờ chứng nhận từ trong hành lý.