Mạc ŧıểυ Vang lùi ra ngoài phòng khách xong liền lập tức hét toáng lên, “Ai vứt hết đồ đạc của tôi ra đây, người đâu, mau đến đây!”
Cô ta cố ý gây ra tiếng động, cô ta muốn giả vờ như mình mới quay về, về phần tranh chấp giữa Mạc Tiên Lầu và Lâm Tinh Tinh ai thắng ai thua không quan trọng, quan trọng là cô ta đã biết được một bí mật có thể khiến cô ta rửa sạch nhục nhã và báo thù, chỉ nghĩ thôi cô ta đã nóng lòng không kịp đợi để lên kế hoạch làm sao lợi dụng quả bom tấn này một cách triệt để.
Trên gác, vừa nghe thấy giọng nói của Mạc ŧıểυ Vang, Mạc Tiên Lầu và Lâm Tinh Tinh đồng loạt thay đổi sắc mặt, ngay sau đó Mạc Tiên Lầu liền đè giọng xuống quăng lại một câu, giọng anh ta còn lạnh hơn cả băng, “Người có thể uy hiếp được Mạc Tiên Lầu tôi còn chưa sinh ra đâu, nếu như cô còn không biết điều thì tôi có một trăm cách có thể khiến cô im hơi lặng tiếng mà biến mất khỏi thế giới này, không tin thì cô cứ thử xem!”
Nói rồi, không thèm nhìn Lâm Tinh Tinh mặt mày xám xịt, Mạc Tiên Lầu đá cửa đi ra ngoài, anh ta điều chỉnh lại vẻ mặt của bản thân rồi mới thản nhiên xuống nhà, nheo mắt nhìn Mạc ŧıểυ Vang đứng dưới phòng khách, thấy cô ta như thể vừa mới ra ngoài về, Mạc Tiên Lầu mới yên tâm được đôi chút.
“Tại sao đồ đạc của tôi lại bị vứt hết ra ngoài thế này, là do cậu làm hay Giang Sa làm?”
Mạc ŧıểυ Vang phẫn nộ lườm Mạc Tiên Lầu đang đi về phía cô ta.
Trong cái gia đình này, người dám động đến đồ đạc của cô ta nɠɵạı trừ Giang Sa ra thì chính là Mạc Tiên Lầu.
Mạc Tiên Lầu thong dong lướt qua trước mặt Mạc ŧıểυ Vang, sau đó thản nhiên ngồi xuống sô pha, bắt chéo chân, nhướng mày nói: “Là tôi đấy!
“Cậu có ý gì đây?”
Tim Mạc ŧıểυ Vang giật thót, vốn dĩ tưởng đây là ý của Giang Sa nhưng không ngờ lại là Mạc Tiên Lầu.
Nếu như là ý của Giang Sa thì cô ta còn có hy vọng mặt dày ì ra không chịu đi, nhưng nếu như chuyện này là do Mạc Tiên Lầu đề ra thì phiền phức hơn nhiều, bởi vì cô ta hiểu rất rõ đứa em trai cùng cha khác mẹ này ngoài mặt trông có vẻ lêu lổng không đứng đắn nhưng nếu nghiêm túc thật thì nó không hề mềm lòng, so với Giang Sa thì nó ác hơn không biết bao nhiêu lần.
“Như chị đã thấy đấy, tôi muốn chị dọn ra khỏi đây ngay lập tức, hơn nữa sau này không cho phép chị bước chân vào cái nhà này nửa bước.”
Mạc Tiên Lầu lạnh lùng nhướng mắt, giọng nói của anh ta lạnh tanh.
Từ trước đến nay cho dù ghét cay ghét đắng Mạc ŧıểυ Vang nhưng chưa bao giờ Mạc Tiên Lầu tuyệt tình tuyệt nghĩa với cô ta, tất cả chỉ vì anh ta vẫn còn nhớ đến trong người Mạc ŧıểυ Vang và anh ta đều đang có huyết thống của nhà họ Mạc. Nhưng khi được Lâm Phiên Phiên nhắc nhở, anh ta liền biết mình không thể mềm lòng được nữa, cho dù phải gánh tiếng ác đuổi chị gái đi anh ta cũng không tiếc. Bởi vì trên thế giới này Mạc Tiên Lầu không thể dung thứ được bất kỳ kẻ nào uy hiếp đến sự an toàn của mẹ anh ta, anh ta tuyệt đối không cho phép.
Nghe thế Mạc ŧıểυ Vang tức đến mức thở hổn hển, tuy đã đoán được nhưng bị Mạc Tiên Lầu đuổi thẳng cổ ra ngoài thế này khiến cô ta không thể chấp nhận được, nhưng nhìn gương mặt nghiêng lạnh lùng của Mạc Tiên Lầu, cô ta biết mình hôm nay cô ta không đi không được, bằng không Mạc Tiên Lầu sẽ không nể mặt cô ta.
“Được, tao đi, Mạc Tiên Lầu sau này mày đừng có hối hận vì đã đối xử với tao thế này!”
Nghiến răng kèn kẹt, Mạc ŧıểυ Vang xách đồ của mình đi thẳng ra khỏi nhà họ Mạc, không thèm quay đầu lại.
Mạc Tiên Lầu lạnh lùng nhìn bóng dáng Mạc ŧıểυ Vang đi xa dần, gương mặt anh ta không chút biểu cảm, đối với câu nói của cùng của Mạc ŧıểυ Vang, anh ta chỉ cười lạnh, nếu như sau khi rời khỏi đây mà cô ta còn không biết an phận thì đừng có trách anh ta cạn tình cạn nghĩa!
Mạc ŧıểυ Vang đi ra khỏi nhà họ Mạc cũng chẳng buồn bã gì nhiều, cô ta đã biết trước không sớm thì muốn kiểu gì mình cũng sẽ bị đuổi đi, có thể nghe được một bí mật động trời trước khi bị đuổi ra ngoài, cô ta còn đau buồn làm cái gì? Huống hồ cô ta cũng không thiếu tiền, vừa ra khỏi nhà họ Mạc, Mạc ŧıểυ Vang liền vào ở một khách sạn năm sao.
Ban đêm một mình hiển nhiên là có vẻ cô đơn nhưng tâm trạng của Mạc ŧıểυ Vang lại rất tốt, cô ta mở một chai rượu vang, mặc một bộ đồ ngủ khiêu gợi, nhảy một điệu tao nhã, sau đó nâng ly thưởng thức một mình, vừa soi gương vừa tùy ý khiêu vũ, trong đầu cô ta đang nhớ lại bí mật vừa nghe lỏm được của Lâm Tinh Tinh.
“Lâm Phiên Phiên à Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng à Sở Tường Hùng, không ngờ hóa ra chúng mày lại là anh em, ha ha, chuyện này thật đúng là càng ngày càng vui, tao nên làm thế nào để hủy hoại chúng mày một cách triệt để đây?”
Mạc ŧıểυ Vang cười như điên như dại, rồi lẩm bẩm một mình, trong đầu đang vẽ ra vô số âm mưu vùi dập Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên khiến bọn họ không ngóc đầu lên được nữa.
Đột nhiên trong lúc lơ đãng cô ta nhìn thấy ly rượu vang đế cao trong tay, Mạc ŧıểυ Vang khẽ cau mày, bởi vì cô ta đột nhiên cảm thấy những ngón tay mình thật khó coi, mỗi ngón đều phình to ra, nhìn trông cực kỳ xấu xí.
“Rõ ràng mình rất lâu rồi không sơn móng tay mà, sao móng tay lại sưng lên như thế?”
Mạc ŧıểυ Vang nhìn mười ngón tay càng lúc càng sưng to của mình, đột nhiên cảm thấy bất an.
Từ trước đến nay cô ta đều cho rằng bản thân sơn nhầm sơn móng tay có độc nên đầu ngón tay bây giờ mới sưng phồng lên. Lúc Hứa Thịnh chỉ ra sự dị dạng của ngón tay, cô ta cũng không để ý. Nhưng mấy tháng trôi qua rồi, ngón tay cô ta không những không khỏi mà ngược lại còn không ngừng sưng to, đặc biệt là bây giờ, năm ngón tay cầm cốc chân cao, dưới màu rượu đỏ làm nền những ngón tay lại càng trông kỳ dị và xấu xí hơn, Mạc ŧıểυ Vang giật mình đánh thót, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.