Sở Mộng nghiêm túc gật đầu, “Em hiểu rồi, cám ơn chị đã nói với em chuyện này, chị không cần lo lắng, em sẽ đổi một cách khác để giải thích với Sở Lý về mối quan hệ anh em không tồn tại giữa chúng em, tuyệt đối sẽ không để chuyện giữa chúng em ảnh hưởng đến anh cả, thật sự rất cảm ơn chị, trước kia… em thường xuyên thờ ơ với chị, không ngờ cuối cùng chị lại cho em tia hy vọng cuối cùng, em thật sự không biết phải báo đáp chị như thế nào, tóm gọn một câu, sau này chị có sai bảo cứ gọi em, dù có chết em cũng làm cho được.”
Sở Mộng càng nói càng kích động, sau củng giọng nói của cô cao vút lên run rẩy.
Lâm Phiên Phiên bất đắc dĩ cười, “Đồ ngốc, chị giúp em không phải vì muốn em báo đáp chị, đừng nói thế nữa bằng không chị giận bây giờ.”
Lâm Phiên Phiên biết, những gì Sở Mộng nói đều rất chân thành, kiểu con gái giống như cô ấy trông có vẻ khắc nghiệt lạnh lùng nhưng thật ra phân biệt ân oán rất rạch ròi, một khi Sở Mộng đã thừa nhận ai đó hoặc việc gì, cô ấy sẽ đối xử với người đó hết lòng hết dạ, so với những đứa con gái trông lương thiện vô hại, cô ấy tốt đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Lúc này, đột nhiên bên ngoài vang lên những âm thanh ồn ào, Lâm Phiên Phiên loáng thoáng nghe thấy giọng nói chói tai của Hứa Bành, dường như bà ta đang chửi mắng ai đó.
Cùng lúc đó, Sở Mộng cũng nghe thấy, vẻ mặt cô chợt tái đi, định đẩy cửa ra ngoài.
“Từ từ đã.”
Lâm Phiên Phiên vội vàng ngăn cô ấy lại: “Nếu như mẹ em chưa đi thật, em mà ra ngoài đó bây giờ bị bà ấy nhìn thấy thì không hay, để chị đi xem thế nào!”
“Cũng được.”
Sở Mộng gật đầu, như Hứa Bành không muốn để cô biết chân tướng, mà cô cũng không muốn để Hứa Bành biết cô đã sớm biết hết tất cả thế cho nên tốt nhất là tránh đi.
Lâm Phiên Phiên mở cửa phòng liền nhìn thấy đám đông ồn ào ở dưới, Hứa Bành vốn dĩ phải đi rồi lúc này lại đang đứng giữa quán quậy ầm ĩ, mà đối tượng bị bà ta châm chọc lại là – Mạc ŧıểυ Vang, khiến cho tất cả mọi người trong quán cà phê đều xúm lại xem.
Đứng cạnh Mạc ŧıểυ Vang còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh ta mặc bộ vest thời thượng, dáng người cao ráo, điển trai, khí chất tao nhã hào hoa, từ gương mặt với những đường nét sâu sắc hơn người khác có thể thấy được anh ta là con lai.
Giờ phút này vẻ mặt của người đàn ông hơi khó chịu, vì Hứa Bành đang chỉ vào mặt Mạc ŧıểυ Vang mà gào lên với anh ta, “Này cậu, trông có vẻ là cậu vừa mới từ nước ngoài về đúng không, cậu có biết đứa con gái đứng bên cạnh cậu là cái loại gì không, cậu đừng có bị lừa bởi cái vẻ ngoài sáng sủa của nó, lòng dạ nó độc ác lắm đấy, còn nữa, cậu có khi không biết đâu, nó từng lấy chồng có con rồi đó, loại con gái thế này mà cậu vẫn muốn tiếp xúc à? Bố mẹ cậu có biết không, tôi không tin bọn họ đồng ý để cậu qua lại với loại con gái thế này!”
Những lời của Hứa Bành quá cay nghiệt, đặc biệt là còn đứng trước mặt Mạc ŧıểυ Vang chỉ vào mặt cô ta mà nói, Mạc ŧıểυ Vang tức đến mức run cả người nhưng vì có người đàn ông đứng bên cạnh nên cô ta mới không thể xông lên cãi nhau tay đôi với Hứa Bành, làm mất hình tượng của bản thân.
Chỉ có thể nén giận, cố gắng giả vờ bình tĩnh nói với người đàn ông đứng bên cạnh: “Colin, anh đừng nghe bà điên này nói bậy, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện nhé, đi thôi!”
Người đàn ông mà cô ta gọi là Colin đó nhíu mày nhìn Mạc ŧıểυ Vang, sau đó nói bằng thứ tiếng trung không được chuẩn lắm, “Vừa rồi, tại sao cô không nói rằng cô đã từng kết hôn, hơn nữa đã từng sinh con, sorry, tuy rằng chúng ta nói chuyện rất vui vẻ nhưng tôi không thích một người phụ nữ không thành thật, tôi nghĩ cuộc gặp gỡ của chúng ta nên dừng lại tại đây, tạm biệt!”
Nói rồi liền lạnh mặt bỏ đi, không thèm quay đầu lại.
Nhìn bóng dáng người đàn ông càng lúc càng xa, Mạc ŧıểυ Vang sững sờ tại chỗ.
Để hẹn được người đàn ông này cô ta đã mất bao công sức, hai người đang trò truyện vui vẻ, cô ta cảm giác được người đàn ông này cũng có thiện cảm với cô ta rồi, thế mà tự dưng Hứa Bành chui đâu ra phá đám, biết trước thế này thì cô ta đã không hẹn gặp mặt ở đây.
Mà Hứa Bành thì lại cười, cười rất to, như thể bà ta sợ Mạc ŧıểυ Vang không biết bây giờ bà ta vui vẻ đến cỡ nào.
Mạc ŧıểυ Vang ngẩng phắt lên, mắt trợn tròn hung hăng nhìn gương mặt ghê tởm của Hứa Bành, sau đó cô ta cầm tách cà phê trên bàn hắt thẳng vào mặt bà ta.
Hứa Bành đang đắc ý vì phá hoại được nhân duyên của Mạc ŧıểυ Vang, nào biết Mạc ŧıểυ Vang dám hắt cà phê vào mặt bà ta trước mặt bao nhiêu người, bà ta không kịp đề phòng, miệng đang há to cười liền hứng ngay một ngụm cà phê khiến bà ta sặc sụa ho khù khụ.
“Khụ khụ… Mạc ŧıểυ Vang, mày dám hắt cà phê vào mặt tao à, phản rồi…”