Nhưng nước hoa quả vừa vào cổ, Lâm Phiên Phiên lập tức cảm nhận được gì đó không đúng, vị của nó vừa chua, vừa chát, lại đắng rồi còn cay, vừa vào cổ giống như lưỡi dao đâm vào cổ họng, đau đớn vô cùng, một giây sau, dạ dày và bụng của Lâm Phiên Phiên quặn đau dữ dội.
“Á...”
Lâm Phiên Phiên đau đớn kêu lên một tiếng, cốc nước hoa quả từ tay trượt xuống, “choang” một tiếng, vỡ vụn trên nền đất. Cô ôm chặt phần bụng, đau đớn cuộn tròn người lại.
Sở Tường Hùng đang bị Hứa Bành kéo vào phòng sách nói chuyện, may là cửa phòng khép hờ, tiếng cốc thủy tinh vỡ vụn lập tức truyền tới tai của hai người, Sở Tường Hùng là người đầu tiên xông ra khỏi phòng sách.
“Em yêu, em sao thế...”
Sở Tường Hùng như mũi tên phi đến chỗ của Lâm Phiên Phiên, lo lắng ôm cô đã mướt mát mồ hôi vào trong lòng.
“Nó... nước hoa quả...”
Lâm Phiên Phiên đau đớn chỉ vào Lôi Lôi đang sững sờ đứng nguyên tại chỗ, con bé dường như cũng đang rất hoảng sợ, rồi cô lại chỉ tay vào cốc nước hoa quả vỡ trên nền nhà kia, sau đó không nói được lời nào nữa, mặt trắng bệch cắt không ra máu, nhưng cô vẫn nắm chặt chiếc túi trong tay, bên trong là những thứ hôm nay cô tìm kiếm được, cô tuyệt đối không thể bỏ lại.
Hứa Bành đi theo ngay sau, nhìn thấy cảnh này cũng kinh hoàng há hốc miệng, dáng vẻ của Lâm Phiên Phiên nhất định không phải là giả vờ.
Mặc dù lời nói của Lâm Phiên Phiên không hoàn chỉnh, nhưng Sở Tường Hùng vừa nghe là hiểu ý của cô. Lập tức, khuôn mặt của Tường Hùng lạnh lẽo tột độ, quay đầu nói với Hứa Bành: “Mẹ, đưa Lôi Lôi theo, cùng đi tới bệnh viện.”
Ngay sau đó, lại hét lớn với người giúp việc ở cửa: “Lấy một ít nước hoa quả ở trên nền nhà đi theo tôi.”
Nói xong, anh nhanh chóng ôm Lâm Phiên Phiên chạy về phía chiếc xe ở bên ngoài...
Lúc Lâm Phiên Phiên được đưa tới bệnh viện, mặt đã tím đen, gần như hôn mê, lập tức được đưa đến phòng cấp cứu.
Sở Tường Hùng vô cùng lo lắng chờ ở ngoài cửa, Hứa Bành ôm Lôi Lôi ngồi một bên, có lẽ biết mình gây họa, Lôi Lôi cứ vùi đầu vào trong lòng của Hứa Bành, đôi bàn tay bé nhỏ nắm chặt tay áo của bà ta, cả người hơi run.
Sở Tường Hùng không hề quát mắng con bé, bởi vì anh đang đợi kết quả.
Nửa tiếng sau!
Lâm Phiên Phiên vẫn còn đang cấp cứu, nhưng kết quả báo cáo kiểm tra thành phần của cốc nước hoa quả đã có rồi.
Nhìn chữ và những con số trên báo cáo kia, nghe bác sĩ chuyên môn giải thích ý nghĩa mà những chữ và con số kia thể hiện, tay Sở Tường Hùng nắm chặt bản báo cáo, gân xanh nổi hết lên, phẫn nộ tột độ, thoạt nhìn anh như một con sư tử vô cùng giận dữ.
“Lôi Lôi.”
Quát to một tiếng, Sở Tường Hùng kéo Lôi Lôi từ trong lòng Hứa Bành ra, tức giận hỏi: “Nói, con lấy thuốc độc ở đâu ra, sao lại hạ độc hả?”
“Oa...”
Lôi Lôi oa một tiếng rồi òa khóc, con bé chưa từng thấy Sở Tường Hùng nổi giận như vậy nên rất sợ hãi.
“Tường Hùng, con làm Lôi Lôi sợ đấy.”
Hứa Bành cũng bị dáng vẻ của Sở Tường Hùng dọa giật cả mình, mặc dù lời nói của Sở Tường Hùng khiến bà ta rất kinh ngạc, nhưng Lôi Lôi là do một tay bà ta nuôi lớn, thương yêu như sinh mạng nên cũng bực mình. Bà ta đau lòng giằng lại Lôi Lôi từ tay Sở Tường Hùng, ôm vào lòng rồi dỗ: “Lôi Lôi đừng sợ, Lôi Lôi đừng khóc nhé...”
Nhưng lần này, Sở Tường Hùng thực sự nổi giận, túm lấy tay Lôi Lôi, lạnh lùng nói: “Không được khóc, trả lời câu hỏi của bố, nếu không bố sẽ không cần con nữa, nhà họ Sở cũng không cho phép con bước chân vào nữa.”
Sở Tường Hùng không thể hiểu nổi, chỉ là một đứa bé ba tuổi, sao con bé có thể làm ra việc như này, thật là đáng sợ.
Lôi Lôi vừa nghe thấy Sở Tường Hùng nói không cần mình, bỗng càng sợ hơn, khóc càng to hơn, từ nhỏ con bé hễ làm gì không vừa ý Mạc ŧıểυ Vang, cô ta liền uy hiếp không cần con bé, ném con bé cho nhà họ Sở. Lôi Lôi rất ám ảnh với câu nói này, thế là con bé không che dấu gì nữa, thút thít nói lắp bắp: “Là mẹ... Là mẹ của Lôi Lôi, bố đừng bỏ Lôi Lôi, hu hu, Lôi Lôi sợ...”
Lôi Lôi không nói dối, sau khi Mạc ŧıểυ Vang biết mình và Sở Tường Hùng chắc chắn ly hôn, cô ta liền lấy ảnh của Lâm Phiên Phiên, từ từ gieo mầm thù hận vào trong lòng của Lôi Lôi, để con bé hạ độc là cách mà cô ta suy nghĩ rất lâu, còn cảm thấy hiệu suất thành công rất cao, bởi vì chẳng ai đề phòng một đứa bé ba tuổi cả.
Nghe vậy, Hứa Bành há hốc miệng, vô cùng khiếp sợ.
Đôi mắt của Sở Tường Hùng lạnh băng, nhưng không quá ngạc nhiên, bởi vì anh sớm đã đoán được, nếu như không có Mạc ŧıểυ Vang đứng ở sau giật dây, Lôi Lôi là một đứa bé ba tuổi làm sao có thể làm ra được chuyện này, hơn nữa loại thuốc độc chết người này sao lại có thể rơi vào tay một đứa bé được.
Lúc này, “tinh” một tiếng, cửa phòng cấp cứu được mở ra, Lâm Phiên Phiên được đẩy ra ngoài.
Sở Tường Hùng vội vàng chạy tới, bác sĩ vô cùng bùi ngùi nói, may mà đưa tới kịp thời, nếu muộn năm phút nữa thôi thì đến thần tiên cũng không cứu được.
Đưa tới phòng bệnh xong, Lâm Phiên Phiên có vẻ rất yếu, nhưng đã có thể nói chuyện.
“Tường Hùng, túi của em...”
Thứ đầu tiên mà Lâm Phiên Phiên nghĩ đến là túi của cô, ở trong kia có tương lai của cô và Sở Tường Hùng.