Tình hình còn nghiêm trọng hơn dự đoán, bên phía Lâm Phiên Phiên gần như có thể tưởng tượng được Triệu Dân Thường sẽ điên cuồng trả thù đến mức nào. Lâm Phiên Phiên chỉ có thể bỏ hết toàn bộ ân oán của mình, dốc toàn bộ tinh lực lên chuyện của Sương Sương.
Cũng may, Sở Tường Hùng, Phiên Nhàn, Dạ Thân Sinh, Hàn Phiêu đều đồng lòng hỗ trợ, cản trở thành công đợt ám sát điên cuồng thứ nhất của Triệu Dân Thường. Vũ lực không tài nào làm tổn thương đến Sương Sương và Lưu Lân, Triệu Dân Thường lập tức thay đổi chiến lược, nộp đơn lên tòa án, muốn dùng pháp luật để trị tội Sương Sương và Lưu Lân.
Không có một chút do dự, đối với Sương Sương, hắn lật lại vụ việc năm xưa, định đẩy cho cô tội mưu sát Lưu Tàn Nhơn. Còn đối với Lưu Lân, hắn ta định ép tội đánh người đến mức bị liệt. Tội danh một khi phán định, chỉ sợ Sương Sương nhẹ thì tù chung thân, còn nặng thì tử hình, còn Lưu Lân nhẹ thì ngồi tù mấy chục năm còn nặng thì chung thân.
Không thể không công nhận chiêu này của Triệu Dân Thường thật tàn nhẫn, hắn phát điên muốn dồn Sương Sương và Lưu Lân vào đường chết. May mà Sương Sương đã có Lâm Phiên Phiên, có cô ở đây thì đồng nghĩa với có thế lực của nhóm Sở Tường Hùng, Dạ Thân Sinh và Hàn Phiêu.
Mọi người phân công hợp tác, Phiên Nhàn và Dạ Thân Sinh âm thầm liên lạc với Sở Lý, truy đánh tới cùng càn quét tập đoàn Triệu thị của Triệu Dân Thường, ra tay còn mạnh bạo hơn trước kia, khiến Triệu Dân Thường không tài nào tập trung đối phó với Sương Sương và Lưu Lân. Sở Tường Hùng thì vận dụng quyền thế của mình ở thành phố B để Sương Sương khai thông tất cả mạng lưới liên lạc đã bị Triệu Dân Thường thu mua, cho tất cả những người liên quan đến chuyện này đều không dám có ý đồ riêng, để chuyện này được tiến hành một cách công bằng chính trực, đây là chuyện khó cầu được nhất ở thời này.
Hàn Phiêu và A Tử không chỉ thuê luật sư trong nước mà ngay cả luật sư nổi tiếng ở Hàn Quốc cũng mời tới, tạo thành đoàn luật sư lớn cho vụ án lần này. Nếu nói một người kế ngắn, hai người kế dài thì có nhiều luật sư lớn xuất sắc như vậy ở đây, cuối cùng cũng có một người có thể phá được điểm then chốt của vụ án.
Nhìn thấy mọi người huy động nhân lực, tốn bao sức lực bận rộn như thế vì mình, Sương Sương vừa cảm động vừa ngại ngùng. Tuy rằng phần lớn họ đều giúp vì nể mặt Lâm Phiên Phiên, nhưng không thể phủ nhận họ thật lòng giúp đỡ cô, ngoài việc đối xử với Lâm Phiên Phiên tốt hơn, cô ấy thật sự không nghĩ ra cách nào báo đáp họ.
Lưu Lân mỗi ngày đều dõi theo Sương Sương, cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại rồi. Cho dù tiến triển vụ án làm anh ta mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, nhưng anh ta vẫn cảm thấy đây là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong bốn năm qua của mình.
Lên tòa chưa bao giờ là việc hoải mái, từ khi khởi tố đến kết thúc vụ án có rất nhiều quá trình phải giải quyết, không kéo dài hai, ba tháng sẽ không xong.
Lâm Phiên Phiên muốn đặt hết tâm tư lên chuyện của Sương Sương, nhưng chuyện lại phiền phức không hề êm đềm như cô tính.
Người đầu tiên tìm đến cô chính là Hạ Danh Đoan vẫn đang chịu khổ ăn mặc như kẻ ăn mày. Mỗi ngày cô ta đều đợi Lâm Phiên Phiên mang đến hy vọng cho mình. Mỗi lần thấy dáng vẻ chán nản và ánh mắt mong chờ của cô ta, Lâm Phiên Phiên đều không đành lòng. Hai đứa con gái sinh đôi của cô ta vẫn chưa tìm thấy tung tích, một nguyện vọng khác của cô ta là gặp được Sở Kiên Đoàn cũng bởi vì chuyện của Sương Sương mà Lâm Phiên Phiên chưa thể giúp cô ta. Cuối cùng trong phút áy náy, Lâm Phiên Phiên đồng ý chậm nhất trong một tuần sẽ giúp cô ta gặp được Sở Kiên Đoàn. Song muốn gặp Sở Kiên Đoàn thì nhất định phải bước vào cổng nhà họ Sở, chuyện này chỉ có Sở Tường Hùng mới giúp được.
Vừa nghe Lâm Phiên Phiên đề nghị dẫn cô đến nhà họ Sở, Sở Tường Hùng lại hiểu nhầm Lâm Phiên Phiên muốn phát triển quan hệ của họ hơn. Anh lập tức mừng rỡ chuẩn bị một bữa tiệc tối lãng mạn cầu hôn dưới ánh nến. Đến lúc Sở Tường Hùng đem chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp sáng chói đeo vào ngón tay cô, cả người Lâm Phiên Phiên vẫn còn trong trạng thái ngẩn ngơ, trong đầu toàn là những tiếng chất vấn từ tận sâu đáy lòng: Hai người có quan hệ ruột thịt, làm sao có thể kết hôn chứ?
Nhưng nhìn ánh mắt dịu dàng của Sở Tường Hùng và gương mặt vui sướиɠ tươi cười của anh, Lâm Phiên Phiên không nỡ nói ra câu từ chối, bởi vì nɠɵạı trừ nói ra sự thật, cô không tìm ra bất cứ lý do nào từ chối cả.
Bữa tối lãng mạn kết thúc, Lâm Phiên Phiên quay về khách sạn, tự nhốt mình trong phòng. Chiếc nhẫn kim cương bị cô tháo ra đặt lên bàn, Lâm Phiên Phiên cứ ngồi sững sờ như vậy, nhìn chiếc nhẫn đến ngẩn ngơ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống tự lúc nào.
Chiếc nhẫn này chính là chiếc mà Sở Tường Hùng đã mua cho cô từ bốn năm trước, lúc ấy cô dứt áo ra đi, không mang theo gì bao gồm cả chiếc nhẫn này. Không ngờ bốn năm sau, quanh đi quẩn lại chiếc nhẫn này lại đeo vào tay cô, nhưng vật đổi sao dời, cô không còn dũng khí để đeo nó lên nữa.
Đang chìm trong suy nghĩ cực kỳ bi thương của chính mình, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Lâm Phiên Phiên vội vàng lau khô nước mắt, cất chiếc nhẫn đi, sau đó nhìn thấy A Tử đem một xấp tài liệu, đẩy cửa bước vào.