Sáng sớm, giọng nói vui mừng và kích động của Lâm Phiên Phiên vang khắp hành lang bệnh viện.
Những người bệnh và người nhà bệnh nhân đang đứng trên hành lang nhìn thấy bóng Lâm Phiên Phiên đang ào ào chạy tới liền hốt hoảng dạt ra sợ cô tông trúng.
“Tường Hùng, Tường Hùng, có kết quả, có kết quả rồi anh ơi!”
Còn chưa tới phòng bệnh, Lâm Phiên Phiên đã không nhịn được hét ầm lên.
Lâm Phiên Phiên trước giờ không phải người dễ xúc động, nhưng hôm nay cô ấy mừng đến không còn biết gì nữa, mấy thứ giữ hình tượng gì đó cô cũng không thèm quan tâm.
Trong phòng bệnh, Hứa Bành vừa tới đưa đồ ăn sáng cho Sở Tường Hùng, còn anh thì đang ở nhà vệ sinh.
Nghe thấy tiếng Lâm Phiên Phiên hét to bên ngoài, Hứa Bành không khỏi nhíu mày, vừa mở cửa ra, đập vào mặt Lâm Phiên Phiên là một tràng răn dạy: “Cô hét cái gì mà hét, ánh mắt thằng con tôi sao lại kém tới mức chọn trúng cô chứ, đúng là thứ không được dạy dỗ tử tế, cô mặt dày nhưng tôi vẫn sợ mất mặt đấy!”
Tâm trạng Lâm Phiên Phiên đang hưng phấn chỉ cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh, nụ cười trên môi đông cứng lại. Hứa Bành mắng cô gì đó cô có thể cắn răng nhịn, nhưng bà ta mắng cô không được dạy dỗ tử tế cũng có nghĩa mắng luôn cả bố mẹ cô rồi. Mẹ cô thì còn có thể bỏ qua, nhưng cô sẽ không cho phép bất cứ ai bất kính với bố cô.
Nhìn báo cáo kiểm tra trong tay, ánh mắt Lâm Phiên Phiên lóe lên tia xảo quyệt, mặt cô lập tức trở nên đau buồn thốt lên: “Bà từ từ hẵng la mắng tôi, Tường Hùng kiểm tra có kết quả rồi này, anh ấy, anh ấy….”
Nói được một nửa, Lâm Phiên Phiên lại cố ý ngập ngừng không nói, vẻ mặt đau buồn không thôi. Hứa Bành nhìn thế lại tưởng kết quả vô cùng xấu.
Trong thoáng chốc, một Hứa Bành vừa hùng hổ la mắng Lâm Phiên Phiên giờ sắc mặt đã trắng như tờ giấy, cả người lảo đảo lùi lại một bước, chân bà ta nhũn ra ngồi phịch xuống đất, nước mắt như suối tuôn ra không ngừng, sau đó đau đớn đập tay vào đùi khóc la thảm thiết: “Ông trời ơi, ông trời ơi, sao ông lại tàn nhẫn như vậy, ông bảo tôi làm sao sống tiếp bây giờ, con trai của tôi, Tường Hùng của tôi….”
Lúc này, Sở Tường Hùng vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Hứa Bành không thèm giữ hình tượng ngồi bẹp dưới đất miệng vừa khóc vừa la hét, anh vội chạy tới đỡ Hứa Bành dậy, nghi hoặc hỏi: “Mẹ à, mẹ sao thế, con ở đây này, mẹ gọi con có việc gì?”
“Tường Hùng, Tường Hùng ơi, con trai tôi….”
Thấy Sở Tường Hùng ngơ ngác không hiểu gì nhìn bà, Hứa Bành nhất thời khóc càng thảm thiết hơn.
Từ khi gả vào nhà họ Sở, vì chuyện mẹ của Sở Lý mà Sở Quy Thôn đối xử với bà ta như người xa lạ, trước giờ bà ta không có một ngày hạnh phúc, niềm an ủi duy nhất chính là hai đứa con Sở Tường Hùng và Sở Mộng.
Nhưng Sở Mộng từ nhỏ đã thích chơi với Sở Lý, người làm mẹ như bà ta nói nó không nghe, đến mức quan hệ giữa hai mẹ con trở nên xa cách, sau khi trưởng thành, tính cách Sở Mộng càng ngày càng kỳ quặc, tình cảm mẹ con nhạt như nước ốc. Vì thế trong lòng Hứa Bành, Sở Tường Hùng mới là đứa con bà ta thương yêu nhất!
Bây giờ Sở Tường Hùng lại tái phát bệnh cũ, hỏi bà ta làm sao không đau lòng, làm sao không khóc được chứ!
Nhưng Hứa Bành không nhìn thấy, Lâm Phiên Phiên đang đứng một bên cố gắng nín cười, lòng vui như nở hoa.
“Phiên Phiên, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Sở Tường Hùng không hiểu hỏi Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên ho khan một tiếng, sau đó nghiêm túc đưa báo cáo kiểm tra sáng nay cho Sở Tường Hùng,
Sở Tường Hùng lập tức trở nên lo âu, ngón tay anh run run nhận lấy báo cáo. Mấy ngày nay tuy anh cố tỏ ra bình thường nhưng ai mà chẳng hy vọng sớm ngày khỏi bệnh, anh muốn có càng nhiều thời gian để ở bên những người thân yêu, tốt nhất là cho tới khi răng long đầu bạc.
Khi đọc hết từng chữ trong tờ báo cáo, Sở Tường Hùng nhắm mắt lại, sau đó mở ra ôm lấy Lâm Phiên Phiên đang vô cùng kích động. Giọng nói anh đè nén sự hưng phấn: “Em yêu, em yêu, anh không sao rồi, quá tốt rồi, giờ chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi, em yêu, anh vui lắm!”
“Ừm, mãi mãi, cả đời không rời xa!”
Lâm Phiên Phiên ôm chặt lấy Sở Tường Hùng, trời mới biết hôm nay cô đã mừng thế nào khi cầm tờ báo cáo trong tay, cô rất muốn hét to cho cả thế giới biết Tường Hùng của cô không sao, anh vẫn khỏe mạnh, anh không việc gì nữa rồi!
Đúng thế, kết quả trong báo cáo rất tốt, Sở Tường Hùng trước đây đã chữa khỏi bệnh hoàn toàn và không hề bị tái phát. Gần đây anh thường chảy máu mũi cũng không phải triệu chứng của bệnh mà do rất nhiều nguyên nhân như: nghỉ ngơi không tốt, ăn uống thất thường, nóng trong người, tâm trạng hay buồn bực,… Chỉ cần sau này chú ý điều tiết thì tình trạng này sẽ dần biến mất.
Nhắc mới nhớ cũng vì cái miệng thúi của Hứa Thịnh hôm đó mới khiến chuyện bé xé ra to làm ai nấy đều lo lắng, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách anh ta, ai bảo Sở Tường Hùng lần đó chảy nhiều máu đến mức phải đưa đi cấp cứu truyền máu.
Nếu lần đó không phải Hứa Thịnh cấp cứu cho Sở Tường Hùng, đổi thành bệnh viện khác chắc có lẽ sẽ không to chuyện như bây giờ, nhưng cũng nhờ thế mà Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng mới ở bên nhau, Lâm Phiên Phiên phải cảm ơn Hứa Thịnh, nếu không có anh ta thì sao cô có thể quyết tâm bỏ lại mọi thứ để ở bên Sở Tường Hùng?
Hứa Bành nhìn thấy Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên ôm nhau thắm thiết, thốt lời thề non hẹn biển thì quên cả khóc, cả người ngây ra như phỗng.
Một lúc sau, bà ta cuối cùng đã hiểu ra, không ngờ bà ta lại bị Lâm Phiên Phiên chơi một vố cay.
“Lâm Phiên Phiên!”
Một tiếng thét chói tai vang lên, Hứa Bành tức giận muốn nổ tung.