Một lúc sau Lâm Phiên Phiên mới thốt nên lời, giọng cô run run, trong lòng đầy hoảng loạn.
“Còn nhớ lúc tôi tỏ tình với cô không, những lời tàn nhẫn mà cô nói hôm đó thật kỳ lạ, hơn nữa tôi còn phát hiện mỗi khi Lâm Tinh Tinh xuất hiện, cô như trở thành một người hoàn toàn khác, Lâm Tinh Tinh còn biểu hiện rõ ràng hơn. Tôi không biết giữa hai người có vướng mắc gì, vì thế trong lúc tò mò tôi đã cho người điều tra. Thật không ngờ cô và Lâm Tinh Tinh là chị em, nhưng Lâm Tinh Tinh lại hoàn toàn xóa bỏ sự tồn tại của cô trước mặt mẹ tôi, còn khai gian tuổi, mạo danh là cô.”
Nói xong, đôi mắt sâu thẳm của Mạc Tiên Lầu cháy bùng lên ngọn lửa mãnh liệt, đó là cơn giận dữ vì bị lừa gạt.
Ngay từ đầu Mạc Tiên Lầu đã không thích Lâm Tinh Tinh, anh ta cũng không biết lý do tại sao.
Nếu không phải nể mặt mẹ thì Mạc Tiên Lầu sẽ không nhịn cô ta lâu đến như vậy.
Giờ biết Lâm Tinh Tinh là kẻ mạo danh, anh ta vừa giận dữ, lại vừa cảm thấy may mắn và nhẹ nhõm. Lúc biết chuyện Lâm Phiên Phiên mới là chị gái cùng mẹ khác cha với anh, Mạc Tiên Lầu không biết nói gì cho phải nữa.
Lâm Phiên Phiên gật đầu, chuyện Lâm Tinh Tinh giả danh cô làm cô hai nhà họ Mạc đầy sơ hở, lúc đó ngay cả cô cũng có thể dễ dàng tra ra chân tướng thì người khác cũng không nɠɵạı lệ, như Mạc Tiên Lầu chẳng hạn.
Bầu không khí ngưng đọng vài giây, sau đó Lâm Phiên Phiên nói: “Tôi không hề ngạc nhiên khi cậu có thể tra được chuyện này, người để ý đều có thể nhìn ra sơ hở, nhưng saocậu có thể chắc chắn tôi và Sở Tường Hùng chung dòng máu? Chẳng lẽ mẹ cậu nói cho cậu biết Niêu Niêu là con của Sở Quy Thôn?”
Lâm Phiên Phiên không tin Giang Sa sẽ nói chuyện này cho Mạc Tiên Lầu biết, đây là quá khứ bà muốn vùi lấp nhất, và người bà muốn giấu diếm nhất chính là đứa con trai cưng Mạc Tiên Lầu. Vì thế, Lâm Phiên Phiên có thể chắc chắn Mạc Tiên Lầu biết chuyện này không phải từ chỗ Giang Sa, vậy chỉ còn lại một khả năng, Mạc Tiên Lầu đang nói dối cô!
Mạc Tiên Lầu lắc đầu, tâm tư của anh ta rất tinh tế, từ lời nói của Lâm Phiên Phiên, anh ta đã đoán được suy nghĩ của cô lúc này.
“Cô không cần cứng miệng trước mặt tôi, tôi không lừa cô, tôi có chứng cứ ở đây. Đúng là trước mặt tôi mẹ chưa bao giờ nói về chú Sở, à không, giờ ông ta không xứng để tôi gọi một tiếng chú rồi, tôi nên gọi thẳng tên ông ta, Sở Quy Thôn. Trên đời này chuyện gì cũng để lại dấu vết, một hôm, tôi phát hiện một ngăn kéo bí mật trong phòng mẹ, bên trong là cây thuốc lá và dụng cụ chế tạo thuốc lá bất hợp pháp. Ngoài ra, còn có rất nhiều bức ảnh của Sở Quy Thôn trong mười mấy năm qua. Từ góc độ chụp có thể biết đây đều là chụp lén, còn có rất nhiều tin tức và báo chí về Sở Tường Hùng,…”
“Từ những thứ này, nếu tôi vẫn không thể đoán được vấn đề mấu chốt thì chẳng phải tôi quá đần độn sao, nhưng nghi ngờ không đồng nghĩa với sự thật, để xác nhận lại tính chính xác, tôi đã ngầm thu thập những đồ vật bên người của cô và Sở Quy Thôn, sau đó đi xét nghiệm DNA, kết quả cho thấy, tỷ lệ giống nhau là 99,9%! Nếu cô không tin, tôi có thể đưa báo cáo cho cô, hoặc cô có thể tự đi kiểm tra thử xem.”
Nghe xong, Lâm Phiên Phiên chỉ cảm thấy trong đầu có cái gì đó nổ tung, sắc mặt cô trở nên trắng bệch, cả người như bị rút hết sức lực lùi lại dựa vào bức tường hành lang sau lưng.
Từ trước tới giờ, dù là cái hôm trốn trong tủ áo nghe được sự thật kia, Lâm Phiên Phiên vẫn ôm ấp một tia hy vọng, trong lòng cô vẫn tự cho bản thân rất nhiều lý do, có lẽ đây chỉ là cách để Giang Sa trả thù Sở Quy Thôn, hoặc có lẽ cô là con của Giang Sa và một người đàn ông khác, như vậy thì cô và Sở Tường Hùng sẽ không có bất cứ quan hệ gì, cứ thế cô ôm chút hy vọng đó không đi xét nghiệm DNA, bởi cô sợ kết quả sẽ như lời của Mạc Tiên Lầu.
Không ngờ chưa cần cô đi xác nhận thì Mạc Tiên Lầu đã làm giúp cô rồi, một tia ảo tưởng cuối cùng trong lòng cô tan thành bọt biển.
Thấy vẻ mặt trắng nhợt của cô, Mạc Tiên Lầu tiếp tục nói: “Tôi vẫn không dám xác định cô có biết Sở Tường Hùng là anh trai cô không, trước đây đúng là muốn lừa cô, nhưng thấy vẻ mặt này thì chắc cô đã sớm biết mọi chuyện rồi, nếu đã như thế, sao cô vẫn tiếp tục sai lại càng sai như thế, cô có biết lúc sự thật phơi bày thì cô sẽ gặp sóng gió lớn như thế nào không?”
Lâm Phiên Phiên từ từ ngước mắt lên nhìn anh ta, ánh mắt đau khổ dần trở nên kiên quyết: “Đúng thế, tôi đã sớm biết rồi, nhưng tôi….tôi không thể kiểm soát bản thân dừng nghĩ về Tường Hùng được. Nhất là vào lúc này, bây giờ anh ấy đang phải đối diện với đả kích lớn nhất trong cuộc đời, anh ấy không thể thiếu tôi, tôi lại càng không thể thiếu anh ấy. Chuyện này chỉ có cậu và tôi biết, chỉ cần cậu không nói thì không ai có thể biết được, xin cậu, đừng nói với ai chuyện này được không?”
Câu cuối Lâm Phiên Phiên gần như là cầu xin Mạc Tiên Lầu.
Từ khi về nước tới nay, Lâm Phiên Phiên chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai, nhưng có một số thứ đáng để cho cô buông bỏ sự kiêu ngạo của mình.