Lâm Phiên Phiên đau đớn gật đầu: “Anh ấy không biết, tớ cũng không thể để cho anh ấy biết, xin cậu cũng đừng nói cho anh ấy biết.”
Nếu như có thể, cô thà rằng cả đời không cần biết sự thật này.
Những thứ thuộc về cô và Sở Tường Hùng vốn dĩ là những hồi ức hạnh phúc, vậy mà bây giờ những điều đó lại trở thành tội lỗi làm ô uế luân lý đa͙σ đức, khiến mỗi lần cô nghĩ lại đều cảm thấy bản thân nghiệp chướng trùng trùng.
Kể cả có chết đi cũng không thể nào rửa sạch được.
Nỗi đau đớn này, một mình cô chịu đựng là đủ rồi, còn Sở Tường Hùng, cô không thể tưởng tượng được nếu như anh biết sự thật sẽ thế nào, chỉ e là càng không thể chấp nhận được và đau đớn buồn bã hơn cô. Vậy nên, anh không cần phải biết, cô thà rằng để anh nghĩ cô thay lòng đổi dạ, phản bội, vứt bỏ anh còn hơn là để anh gánh tội danh ô nhục làm ô uế luân lý đa͙σ đức.
Thấy Lâm Phiên Phiên như vậy, trái tim Phiên Nhàn đột nhiên đau nhói như bị ai đó bóp chặt, bởi vì sự ngốc ngếch, dại dột của Lâm Phiên Phiên, từ trước đến giờ chưa từng là vì cô ấy.
Cô ấy không nói gì thêm, trong chuyện này, chẳng ai có thể giúp được Lâm Phiên Phiên cả, thứ duy nhất cô ấy có thể làm là ở bên cô như một người lắng nghe, chia sẻ nỗi đau buồn cùng cô...
Nửa tiếng sau, cuối cùng Sở Mộng cũng vội vã chạy đến, đến cùng còn có Hứa Bành.
Sở Mộng vừa đến liền lập tức được đưa vào phòng cấp cứu, Hứa Bành bị ngăn lại ở bên ngoài.
Hứa Bành vừa nhìn thấy Lâm Phiên Phiên đang ngồi đợi ở ngoài hành lang liền lập tức cất cao giọng rống lên: “Lại là con đàn bà này, tao biết ngay là con trai tao ở cùng mày sẽ chẳng có chuyện tốt đẹp gì đâu mà, mày làm gì con trai tao rồi, sao nó lại phải truyền máu, nói, mày làm gì con trai tao rồi?”
Bà ta vừa kêu gào vừa bổ nhào về phía Lâm Phiên Phiên.
Phiên Nhàn đưa cánh tay dài ra ngăn lại, rồi đẩy Hứa Bành ra xa, lạnh lùng nói: “Con trai bà đột nhiên chảy máu cam, không liên quan đến chúng tôi.”
Không ngờ Hứa Bành vừa nghe đến ba từ “chảy máu cam”, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, vốn dĩ còn đang khí thế hung hăng lập tức suy sụp, ngã ngồi xuống ghế trong hành lang bệnh viện, đôi môi run rẩy không bật ra thêm lời phách lối nào được nữa.
“Chảy máu cam... lẽ nào …Tường Hùng... bệnh của nó tái phát ư?”
Hồi lâu sau, Hứa Bành đang nỉ non than thở bỗng chốc nhảy phắt dậy, mặc kệ Lâm Phiên Phiên và Phiên Nhàn còn đang đứng bên cạnh, bà ta quỳ xuống trước cửa sổ cạnh hành lang, lạc giọng cầu khấn: “Ông trời ơi, xin ông ngàn vạn lần đừng để bệnh cũ của con trai tôi tái phát, ngàn vạn lần đừng, con trai tôi trước nay chưa từng làm chuyện gì xấu xa, tất cả đều do một mình người mẹ này gây ra, nếu ông muốn báo ứng thì hãy báo ứng lên người tôi, ông trời ơi...”
Nhìn bóng lưng đang quỳ lạy của Hứa Bành, giờ phút này, lần đầu tiên Lâm Phiên Phiên không cảm thấy chán ghét Hứa Bành, bởi cô có thể cảm nhận sâu sắc tình yêu mãnh liệt của một người mẹ giành cho Sở Tường Hùng tuyệt đối không ít hơn tình cảm của cô giành cho Táp Táp.
Đương nhiên, đây chắc chắn sẽ không trở thành là lý do cô tha thứ cho bà ta, một người chỉ đối tốt với con của mình, chỉ xem con của mình là người, còn đối với người khác thì không bằng cầm thú.
Chính vào lúc Hứa Bành còn đang thành tâm cầu khấn sám hối thì điện thoại của bà ta bỗng đổ chuông.
Hứa Bành bắt máy, sau khi nghe đầu dây bên kia báo cáo xong, bà ta chầm chậm quay người lại, con ngươi sắc lạnh như lưỡi dao bắn về phía Lâm Phiên Phiên, ánh mắt đó giống như hận không thể cầm dao róc từng miếng thịt của Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên bị bà ta nhìn đến mức trong lòng rét run, cô lập tức hiểu ra chuyện cô ở tòa án bị đám phóng viên chặn lại làm liên lụy đến Sở Tường Hùng đã bị người khác báo cho Hứa Bành biết.
Quả nhiên, Hứa Bành cúp điện thoại, mặt hung hãn lại xông đến, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào mặt Lâm Phiên Phiên: “Mày đúng là con đàn bà độc ác, mày cố ý phải không, mày muốn hủy hoại Tường Hùng của tao phải không, tao nói cho mày biết, tao sẽ không để mày toại nguyện đâu, không ai có thể hủy hoại tiền đồ của Tường Hùng nhà tao, mày cứ đợi đấy sau này tao sẽ tính sổ với mày.”
Nói xong, lại tiếp tục gọi điện thoại.
Bà ta gọi điện cho Sở Quy Thôn trước, thời gian này Sở Quy Thôn đột nhiên ra nước ngoài, nói với bên ngoài là đi công tác, nhưng chỉ có Hứa Bành biết rõ Sở Quy Thôn đi cai nghiện, bởi tất cả mọi chuyện bên kia đều là do bà ta bí mật sắp xếp.
Nhưng, căn bản không thể gọi được cho Sở Quy Thôn, bà ta đành cúp máy.
Sau đó, bà ta lợi dụng những mối quan hệ quen biết trong giới thượng lưu mấy năm gần đây, tìm một người có thế lực trong giới truyền thông, cố gắng hết sức bịt chuyện này lại, tránh việc ngày hôm sau bị công bố ra bên ngoài, đến lúc đó thu dọn cũng khó.
Cuối cùng, bà ta lại gọi điện cho bố của bà ta, cũng xem như gọi cho ông của Hứa Thịnh một cuộc, nhờ vả nhà bố mình giúp đỡ, dẫu sao Sở Quy Thôn không có ở đây, lời nói của bà ta cũng không có nhiều trọng lượng.
Mà cùng lúc đó, phía Dạ Thân Sinh cũng thông qua thế lực ngầm của hắn, cố gắng đè chuyện này xuống, không vì điều gì khác, chỉ vì một khi chuyện này bị lộ ra ngoài, Phiên Nhàn cũng theo đó mà trở thành vật hy sinh.
Cuối cùng, Hứa Bành gọi cho người trong nhà, căn dặn chỉ cần thấy Mạc ŧıểυ Vang về nhà thu dọn đồ dạc liền lập tức giữ cô ta lại, đợi bà ta về tính sổ với cô ta, con đàn bà độc ác này còn đáng ghét hơn Lâm Phiên Phiên vạn lần, đến lúc đó xem bà ta xử cô ta thế nào!