Đám đông nhất thời giãn ra, Sở Tường Hùng và Phiên Nhàn nhân cơ hội này lập tức kéo Lâm Phiên Phiên xông ra ngoài, người hóng chuyện tăng lên, xô đẩy nhau biến thành một trận náo loạn, ba người nhờ vậy lao ra khỏi đám đông, sau đó chạy như bay đến bãi đỗ xe.
Khi đám người đuổi đến nơi, ba người bọn Lâm Phiên Phiên đã lên xe, tiếng khởi động xe vang lên, chiếc xe nổ máy đi khỏi.
Còn người phụ nữ ăn mày kia, sau khi nhìn thấy ba người Lâm Phiên Phiên đã thoát thân, lại đá vào người Mạc ŧıểυ Vang thêm một cú nữa, rồi thoắt cái cũng trốn nhanh như thỏ.
Không ai nhìn thấy một chiếc xe màu đen vẫn đỗ im lặng trước cửa tòa án, Dạ Thân Sinh và hai trợ thủ đắc lực của anh ta đang ngồi trong xe, một người tóc vàng, một người tóc đỏ, dáng vẻ rất đẹp trai nhưng lại vô cùng bỉ ổi.
Qua cửa kính xe, ánh mắt như chim ưng của Dạ Thân Sinh lóe lên tia hung ác muốn giết người, hai gã tóc vàng tóc đỏ ngồi cạnh cảm nhận được sát khí ngất trời của đại ca thì nhất thời không dám thở mạnh.
Sau khi thấy ba người Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng, Phiên Nhàn an toàn rời khỏi, Dạ Thân Sinh nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng nói chậm rãi nhưng lộ sự hung ác: “Đã nhìn rõ những kẻ nào động chân động tay chưa?”
Hai gã ngây người ra, sau đó liền hiểu ý của Dạ Thân Sinh, vội vàng gật đầu: “Nhìn rõ rồi.”
“Tốt!”
Khóe môi Dạ Thân Sinh nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn: “Tay trái sờ thì chặt tay trái, tay phải sờ thì chặt tay phải, hai tay sờ thì chặt cả hai, một tay cũng không tha!”
“Vâng!”
Nhận mệnh lệnh xong, trong mắt hai người không những không có tia chùn bước mà còn nổi tia đỏ, đi theo Dạ Thân Sinh đã lâu, có chuyện gì mà họ chưa từng làm? Đối với bọn họ mà nói, chuyện chém giết thế này sớm đã trở thành chuyện thường ngày.
Đương nhiên, trước khi ra tay, trong lòng bọn cũng dành ba giây xót thương cho những kẻ nhân lúc hỗn loạn sờ mó Phiên Nhàn, ai bảo mấy kẻ đó ăn gan hùm, dám dùng bàn tay dơ bẩn động vào người của đại ca.
“Những bàn tay cắt về ấy, bảo đám đàn em lanh lợi vứt vào mấy hộp đêm đang làm ăn phát đạt đứng tên Triệu Dân Thường.”
Dừng một lúc, Dạ Thân Sinh đổi tư thế thoải mái hơn, ngả ra ghế, bổ sung thêm: “Mấy thằng phụ trách bảo vệ hôm nay quá kém, đừng để tao nhìn thấy chúng nó nữa.”
Tuy có chút làm bậy, nhưng đây chính là phong cách làm việc của Dạ Thân Sinh, không chọc phải anh ta, anh ta sẽ không làm gì cả, nhưng một khi đã chọc giận vào anh ta, vậy thì đối phương nhất định phải trả giá bằng máu.
Hôm nay Phiên Nhàn cố ý lừa đánh lạc hướng anh ta, sau đó cùng Lâm Phiên Phiên đến tòa án, nhưng lại không ngờ được anh ta vẫn luôn sai người âm thầm theo đuôi bảo vệ cô ấy, nếu không, vừa nãy dù cho người phụ nữ ăn mày kia có giúp ba người Lâm Phiên Phiên phân tán sự chú ý của đám đông thì họ cũng không thể nào dễ dàng thoát khỏi đám người như vậy, may là có đám người của Dạ Thân Sinh âm thầm giúp đỡ, đáng tiếc, bọn họ vẫn để Phiên Nhàn phải chịu thiệt, nếu như không phải Dạ Thân Sinh đã vì Phiên Nhàn làm một người tốt thì chỉ sợ kết cục mấy gã đàn em lo chuyện không xong này cũng chẳng tốt đẹp là bao.
Ở một diễn biến khác.
Trên xe, Sở Tường Hùng lo lắng nắm chặt tay Lâm Phiên Phiên, lo âu hỏi: “Em không bị thương ở đâu chứ?”
“Tôi không sao.”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu, rút tay về, xích về phía Phiên Nhàn.
Từ sau lần trước cắt đứt với Sở Tường Hùng, cô chưa từng gặp lại anh, cô cứ nghĩ anh sẽ không ly hôn với Mạc ŧıểυ Vang nữa, không ngờ, anh lại ly hôn thật.
Rõ ràng nên vui mới phải, bước đầu tiên trả thù Mạc ŧıểυ Vang đã thành công rồi, thế nhưng cô không thể vui nổi, bởi vì, dù cho không có Mạc ŧıểυ Vang, giữa cô và Sở Tường Hùng cũng tồn tại một khoảng cách mãi không thể bước qua được.
Sắc mặt Sở Tường Hùng cứng đờ, cùng với đó là một nụ cười khổ, sau đó chần chừ nói: “Anh đã ly hôn với Mạc ŧıểυ Vang rồi, con gái, tài sản anh cũng không hề cho cô ta, cô ta rời nhà họ Sở với hai bàn tay trắng, chắc có lẽ đây chính là điều em muốn.”
Đây có lẽ cũng chính là lý do vì sao Mạc ŧıểυ Vang vừa ra khỏi tòa án, nhìn thấy Lâm Phiên Phiên đã hằm hằm xông đến đòi đánh, Sở Tường Hùng không hề để lại đường sống cho cô ta, cô ta thật sự tức đến phát điên.
Mí mắt Lâm Phiên Phiên run rẩy tiếp tục cụp xuống không đáp.
Rõ ràng biết cô đang lợi dụng anh, vậy mà anh vẫn tình nguyện làm những điều cô muốn, chỉ đáng tiếc cô đã không còn nhận nổi tấm chân tình này nữa rồi.
Phiên Nhàn ngồi bên cạnh lắng nghe cũng yên lặng không nói gì, nhưng trong lòng thì chẳng thể nào yên lặng được.
Đối với Sở Tường Hùng, cô ấy luôn có một loại cảm xúc kỳ lạ, đố kỵ, ngưỡng mộ, thù địch, tóm lại rất phức tạp. Nếu như sau này Lâm Phiên Phiên phải chọn một người giữa Sở Tường Hùng và Hàn Phiêu, vậy thì cô ấy mong rằng người Lâm Phiên Phiên chọn là Hàn Phiêu.
Còn cô ấy trước nay chưa từng nghĩ sẽ được người khác lựa chọn, điều này là nỗi bi thương của cô ấy, cô ấy biết rất rõ.
Chiếc xe lặng lẽ lao về phía trước, ba người đều im lặng không nói.
Rất lâu sau, Sở Tường Hùng không kìm được lại cất tiếng: “Tại sao hôm nay em lại xuất hiện ở tòa án?”