Sau khi với chuyện với Hàn Phiêu xong, Lâm Phiên Phiên xoay người, chậm rãi đi về phía Mạc ŧıểυ Vang, giọng nói không lớn nhưng lộ ra sự sắc bén làm người ta sợ hãi: “Cô và tôi, ai mới thật sự là người thứ ba, trong lòng cô biết rõ nhất! Cô có danh nghĩa là vợ, nhưng Sở Tường Hùng thậm chí còn không động vào cô, cô thật sự quá đáng thương. Nếu cô có thời gian tới chỗ tôi để mất mặt, còn không bằng về suy nghĩ xem mình sẽ sống thế nào sau khi ly hôn. Bây giờ, cô lập tức biến khỏi tầm mắt của tôi. Bằng không, tôi không ngại cho cô lúc vào đứng thẳng, lúc ra nằm ngang đâu!”
Nghe Lâm Phiên Phiên đáp lại từng câu đầy gai góc, Mạc ŧıểυ Vang đã sớm tức giận không nhịn được. Nhưng thấy cô tiến thêm một bước, cô ta chỉ có thể lùi lại một bước. Cô ta thật sự không dám để cho cô tới gần mình. Không nghi ngờ gì, cô ta không thua người nhưng đã thua trận.
Cho dù dẫn theo bốn gã vệ sĩ, cô ta cũng không dám làm loạn. Dù sao nơi đây cũng là địa bàn của Lâm Phiên Phiên, gây rắc rối ở trong công ty của người ta còn không phải tự mình đâm đầu vào chỗ chết sao? Mạc ŧıểυ Vang đột nhiên cảm thấy lần này mình đến đây quả thật tự rước nhục, không trả thù được, ngược lại còn chịu thiệt. Cô ta thật sự không cam lòng.
Cô ta căm hận cắn răng, khi lùi đến trước cửa mới chỉ vào Lâm Phiên Phiên dọa: “Cô cứ chờ đấy, tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với Sở Tường Hùng! Cả đời này, cô chỉ có thể sống trong bóng tối...”
“Còn chưa cút à?”
Lâm Phiên Phiên nghiêng đầu, lập tức cầm lấy cốc cà phê trên bàn làm việc và ném về phía Mạc ŧıểυ Vang.
“A...”
Mạc ŧıểυ Vang sợ hãi, hét lên một tiếng chói tai, ôm đầu lập tức lao ra ngoài.
Bốn gã vệ sĩ phía sau cô ta đều mím môi, suýt nữa đã phì cười.
Bởi vì cốc cà phê trên tay Lâm Phiên Phiên còn chưa bị ném đi, cô chỉ làm dáng một chút mà thôi, nhưng Mạc ŧıểυ Vang vẫn bị dọa thành như vậy, thật sự làm người ta chê cười.
Mạc ŧıểυ Vang chạy ra khỏi văn phòng, thấy mình không bị thương cũng không nghe thấy tiếng cốc bị đập vỡ, cô ta lập tức hiểu ra mình đã bị Lâm Phiên Phiên đùa bỡn!
Cô ta tức giận, nghiến răng nghiến lợi nhưng không dám quay lại văn phòng, tính sổ với Lâm Phiên Phiên. Cô ta không thể không thừa nhận, Lâm Phiên Phiên bây giờ không phải là Lâm Phiên Phiên của bốn năm trước. Cô ta vốn muốn dùng lời lẽ công kích cô, nhưng bây giờ xem ra cô ta đánh thì không đánh lại, mắng cũng không mắng lại được, chỉ có thể giống như gà trống bại trận, ủ rũ rời đi.
Mạc ŧıểυ Vang vừa đi, Hàn Phiêu đã đi tới bên cạnh Lâm Phiên Phiên, cầm cốc cà phê trong tay cô đặt xuống bàn, nhẹ nhàng cầm bàn tay lạnh như băng của cô, nói: “ Phiên Phiên, em đừng tức giận nữa. Số phận cuối cùng của cô ta đã nằm trong lòng bàn tay của chúng ta, cô ta không đáng để em phải tức giận đâu. Sắp đến giờ ăn trưa rồi, em muốn ăn ở đâu, để anh mời khách.”
Lâm Phiên Phiên hít sâu một hơi. Đối mặt với người như Mạc ŧıểυ Vang, cô không tức giận cũng khó. Cô lắc đầu, nói: “Em không đói bụng, không muốn ăn. Em chỉ muốn nghỉ một lát thôi.”
Ngày hôm nay, cô thật sự quá mệt mỏi rồi.
Hàn Phiêu đau lòng: “Được rồi, để anh đưa em về khách sạn.”
Ban đầu, Hàn Phiêu dự định mua biệt thự nhỏ ở thành phố B, để Lâm Phiên Phiên vào ở. Nhưng cô không đồng ý. Theo cô nói, sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện ở đây thì cô sẽ rời đi. Mua nhà xong lại phải bán rất phiền phức, còn không bằng cứ ở trong khách sạn. Dù sao, khách sạn rất tốt, gần công ty nên rất thuận tiện. Cho nên, cô vẫn ở trong khách sạn đến giờ.
Hàn Phiêu tự mình lái xe đưa Lâm Phiên Phiên về khách sạn. Nhưng tới cửa khách sạn, anh nhìn thấy Sở Tường Hùng dựa trên cửa xe, xem ra đã chờ lâu rồi.
Lâm Phiên Phiên vừa bước một chân ra khỏi xe, cơ thể đã chấn động. Sao Sở Tường Hùng lại ở đây chờ cô. Có phải... Hoắc Mạnh Lam muốn ngọc đá cùng nát, đã gửi những tấm ảnh và video kia cho anh rồi không? Theo bản năng, cô muốn chui vào trong xe để tránh anh.
Đáng tiếc, Sở Tường Hùng đã thấy cô.
Lâm Phiên Phiên cắn răng. Thôi đau dài không bằng đau ngắn. Hãy giải quyết mọi chuyện một lần đi. Sau khi đã quyết định, cô kiên định bước xuống xe và đi về phía anh.
Hai người nhìn nhau hồi lâu cũng không nói lời nào.
Đột nhiên, Sở Tường Hùng giơ tay ra và ôm chặt Lâm Phiên Phiên vào trong lòng, ánh mắt buồn bã nói: “Anh biết hết rồi...”
“Tường Hùng...”
Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên, tự động gọi một tiếng Tường Hùng. Nhưng khi cô nghe được một câu nói không rõ ràng của anh, gương mặt dần tái lại, chậm rãi đẩy anhra. Cô cố bình tĩnh nói: “Em biết anh muốn nói gì. Cái ôm cuối cùng trước khi chia tay đúng không? Em hiểu, anh không cần phải cảm thấy khó xử, em...”
“Cưng à, em đang nói gì vậy?”
Vẻ mặt Sở Tường Hùng mờ mịt ngắt lời Lâm Phiên Phiên, giơ tay xoa nhẹ lên gương mặt cô và nói với vẻ tự trách: “Anh biết hết rồi, Sương Sương đã nói cho anh biết. Năm đó là anh sai, anh tự nhiên lại không tin lời em. Anh bị bọn họ lừa, thật sự cho rằng những chuyện em nói đều là ảo giác của em. Anh xin lỗi, em hãy tha thứ cho anh vì muộn thế này mới tin tưởng em. Anh cũng biết vì sao con của chúng ta năm đó mất đi. Em yên tâm, anh tuyệt đối không để cho con của chúng ta chết vô ích. Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ!”