Lâm Phiên Phiên an ủi vỗ bả vai Lâm Sương Sương, rồi đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Triệu Dân Thường đang vùi đầu phê duyệt bản kế hoạch công việc sắp tới.
Tổng giám đốc, đây là đơn từ chức của Sương Sương, mong giám đốc phê duyệt ạ!
Hai tay Lâm Phiên Phiên cầm đơn từ chức đặt trên bàn làm việc tổng giám đốc, sau đó khẽ lùi về phía sau ba bước, quả thực bây giờ cô hơi sợ người đàn ông này.
Triệu Dân Thường khẽ hừm một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn Lâm Phiên Phiên, đôi mắt khẽ nhăn lại, nói: Cô ta muốn từ chức? Lý do là gì vậy, chê lương thấp sao?
Lâm Phiên Phiên nghe xong không khỏi tức giận, đến nước này rồi mà hắn còn không biết lỗi sao, Lâm Phiên Phiên trả lời theo bản năng: Tổng giám đốc, anh hẳn biết rõ lý do Sương Sương muốn từ chức hơn bất cứ ai, nếu như anh không để ý cô ấy, chi bằng thả tự do cho cô ấy đi!
Triệu Dân Thường nhướng mày, nhìn Lâm Phiên Phiên chằm chằm, lạnh lùng nói: Cô đang giáo huấn tôi đấy à?
Tôi không dám!
Lâm Phiên Phiên cũng không chiụ khuất phục ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Triệu Dân Thường, miệng nói không dám nhưng ý chí không phục trong lời nói lại rõ rành rành...
Triệu Dân Thường khẽ cười rồi bất chợi rời khỏi chỗ ngồi, bước đến trước mặt Lâm Phiên Phiên, ngay lập tức hắn xoay người hung hăng đè Lâm Phiên Phiên xuống bàn làm việc của mình, ánh mắt sắc lạnh nói: Cô dựa vào cái gì mà giáo huấn tôi, cô bây giờ có tư cách này sao? Không phải cô nói cô phải chung thủy với Hoắc Mạnh Lam - chồng sắp cưới của cô à, thế sao tối qua lại sà vào lòng Sở Tường Hùng? Cô có dám nói bản thân mình không coi trọng thân phận thị trưởng của hắn không? Thì ra, nguyên nhân tôi không thể khiến cô động lòng không phải là vì cô không yêu tiền mà là vì cô yêu quyền hành hơn, tôi đoán có đúng không, cô thư ký cao cấp trong trắng của tôi!
Lâm Phiên Phiên vốn bị động tác vừa rồi của Triệu Dân Thường làm khó, sợ đến mức giãy giụa một trận, nhưng sau khi nghe vế sau Triệu Dân Thường nói, cô sợ đến ngây người, quên cả né tránh, trong nháy mắt gương mặt Triệu Dân Thường đã gần trong gang tấc, ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ không dám tin: Anh vừa nói gì? Sở Tường Hùng là thị trưởng? Anh ta không phải là...
Không phải là trai bao thôi sao?
Lâm Phiên Phiên hoàn toàn bị tin tức vừa rồi đả kích, rõ ràng Sở Tường Hùng là trai bao - người cô gọi đêm đó mà, sao lại biến thành thị trưởng mang thân phận cao quý được?
Triệu Dân Thường cười lạnh một tiếng, vùi đầu vào cổ Lâm Phiên Phiên tạo ra những tiếng ma sát đầy ám muội: Đừng làm bộ trước mặt tôi, bọn đàn bà các cô không yêu tiền thì cũng yêu quyền, không phải đêm qua cô đã phóng đãng vui vẻ với hắn cả đêm rồi sao, hắn có khiến cô thỏa mãn không?
Anh... buông tôi ra!
Lâm Phiên Phiên bị lời nói của hắn làm cho tức điên lên, há miệng cắn vào vai Triệu Dân Thường, thừa dịp Triệu Dân Thường còn đang đau, liền đẩy hắn ra chạy một mạnh về phía cửa lớn.
Triệu Dân Thường giữ chặt bả vai bị cắn, không hề đuổi theo Lâm Phiên Phiên, chỉ lạnh lùng nói: Gọi Lâm Sương Sương tiến đến, để chính miệng cô ta nói với tôi.
Lâm Phiên Phiên dừng bước, rồi ngay lập tức mở cửa đi ra ngoài.
Trở lại phòng làm việc của mình, Lâm Sương Sương đang đợi cô.
Phiên Phiên, giám đốc phê chuẩn chưa?
Lâm Sương Sương thấp thỏm không yên hỏi cô, giờ phút này đột nhiên cô lại sợ Triệu Dân Thường đã ký đơn phê chuẩn để cô ra đi, thì ra trong đáy lòng cô vẫn không từ bỏ được hắn.
Lâm Phiên Phiên lắc đầu: Anh ta nói muốn cậu đích thân đi nói với anh ta.
Lâm Sương Sương vừa nghe xong, không khỏi thở dài một hơi: Được, để tớ tự nói vậy.
Đừng đi, anh ta căn bản không phải con người, nếu cậu đi anh ta nhất định sẽ bắt nạt cậu, quá lắm thì không cần tiền lương nữa, nếu cậu bí quá, tớ có thể cho cậu mượn.
Lâm Phiên Phiên vội vàng kéo Lâm Sương Sương lại.
Phòng làm việc của tổng giám đốc chính là thế giới của hắn, hắn muốn làm gì thì làm, vừa rồi đối với cô còn không kiêng nể gì như vậy, nếu như Sương Sương đi vào, chỉ sợ là tự đưa dê vào miệng cọp thôi.
Lâm Sương Sương lắc đầu: Cứ để tớ vào, có những chuyện tớ phải nói rõ với anh ấy, cho dù có chia tay, hai bên cũng phải nói rõ ràng, không phải sao?
Lúc này Lâm Phiên Phiên không biết nói sao, những lời Lâm Sương Sương nói không phải là không có lý, cuối cùng đành miễn cưỡng gật đầu: Vậy được, đi nhanh về nhanh, nhất định đừng tin anh ta nữa, cũng đừng để anh ta chiếm lợi nữa đấy.
Lâm Sương Sương cảm kích gật đầu: Biết rồi mà, tớ sẽ có chừng mực.
Nói xong, cô đạp giày cao gót đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lâm Phiên Phiên bất lực trở về vị trí của mình, đầu óc cô bây giờ càng lúc càng rối, Triệu Dân Thường đột nhiên để lộ thân phận thực sự của Sở Tường Hùng là thị trưởng, thật khiến cô vừa khiếp sợ vừa kinh ngạc, trong lúc nhất thời cô hoàn toàn không thể tiếp nhận nổi.
Nếu như Sở Tường Hùng thật sự chỉ là trai bao, mà cô đã bị Hoắc Mạnh Lam chơi rồi, có lẽ cô còn có thể bên cạnh anh, nhưng bây giờ cô đã biết Sở Tường Hùng là thị trưởng, cô lại thấy mình không xứng với anh!
Càng nghĩ càng thấy buồn, càng nghĩ càng thêm thương tâm, Lâm Phiên Phiên khóa chặt cửa phòng lại, ngồi bệt xuống đất đau khổ khóc thành tiếng.
Ở đầu bên kia, Lâm Sương Sương đã đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, nhưng không thấy Triệu Dân Thường đâu, cô còn đang nghi hoặc, đột nhiên cảm nhận được hơi ấm phía sau, lồng ngực cường tráng vạm vỡ dán vào lưng cô, vươn đôi tay mạnh mẽ ôm cô thật chặt từ phía sau, hơi thở quen thuộc của người đàn ông đó khiến cô không kiềm chế được mà rung động.