Ánh nắng bên ngoài rất gắt, Mạc ŧıểυ Vang đang hưởng thụ mát xa mặt trong một thẩm mỹ viện xa hoa, khi đang thoải mái muốn đi vào giấc ngủ thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, có người gọi điện tới.
"Alo, ai vậy?"
Mạc ŧıểυ Vang có chút bực mình nghe điện.
"Là tôi!"
Thanh âm ở đầu dây bên kia khiến cho Mạc ŧıểυ Vang ngồi bật dậy.
"Cô...Quả nhiên không bị điên."
Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói của Lâm Phiên Phiên, trong lòng Mạc ŧıểυ Vang chỉ có thể lấy hai chữ khiếp sợ để hình dung.
"Quán cà phê Bầu Trời, tôi chỉ chờ cô mười phút!"
Lần này, Lâm Phiên Phiên chỉ để lại một câu như vậy rồi cúp máy.
Nghe tiếng tút tút truyền lại từ trong điện thoại, sắc mặt Mạc ŧıểυ Vang đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm trọng, sau đó nhanh chóng rửa đi mỹ phẩm còn trên mặt mình rồi cấp tốc chạy ra khỏi thẩm mỹ viện.
Cũng may là thẩm mỹ viện cách địa điểm Lâm Phiên Phiên hẹn gặp cũng không xa, Mạc ŧıểυ Vang đến nơi vừa hay đủ mười phút.
Vừa bước vào quán cà phê, Mạc ŧıểυ Vang liếc mắt liền thấy ngay Lâm Phiên Phiên đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Lúc này Lâm Phiên Phiên đang mặc một cái áo sơ mi trắng và một chiếc quần bò màu xanh, tóc xõa ngang vai, không phấn son trang điểm, giống như đã bỏ hết những vật ngoài thân, thoạt nhìn vô cùng thần khiết, sạch sẽ nɠɵạı trừ việc sắc mặt của cô có chút tái nhợt.
Mạc ŧıểυ Vang sững sờ trong chốc lát, không thể phủ nhận Lâm Phiên Phiên như vậy ngược lại càng khiến cho người khác yêu mến.
"Cô quả nhiên là không bị điên!"
Mạc ŧıểυ Vang căm phận đi tới trước mặt Lâm Phiên Phiên, ánh mắt sắc bén hận không thể ăn sống nuốt tươi Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên thản nhiên ngước mắt lên nhìn, ánh mắt vô cùng bình thản: "Đúng vậy, tôi không điên, xin lỗi đã làm cô thất vọng."
Lâm Phiên Phiên lạnh nhạt và thong dong lập tức càng khiến cho Mạc ŧıểυ Vang thêm kích động, nghĩ tới việc Lâm Phiên Phiên giả điên thiếu chút nữa cắn đứt ngón tay mình, cô ta hận không thể xông lên tát cho Lâm Phiên Phiên mất cái bạt tai nhưng cô ta phải nhịn, trước mắt công chúng, Mạc ŧıểυ Vang cô vĩnh viễn sẽ không làm ra chuyện làm mất đi danh tiếng của mình.
Hít sâu một hơi, Mạc ŧıểυ Vang cắn răng nói: "Nói đi, hẹn tôi ra đây có chuyện gì?"
Lâm Phiên Phiên không nhanh không chậm nói: "Tôi biết cô vẫn muốn nối lại tình xưa với Tường Hùng nhưng chỉ cần có tôi ở đây, Tường Hùng sẽ không thể nào đồng ý chuyện đó được, trừ phi... Tôi đồng ý rời khỏi."
"Cô có ý gì?"
Nghe vậy, đồng tử của Mạc ŧıểυ Vang co rút lại: "Chẳng lẽ... Cô chủ động rời khỏi Tường Hùng sao?"
Lâm Phiên Phiên gật đầu: "Đương nhiên, nhưng sẽ có điều kiện."
Mạc ŧıểυ Vang khẽ "a" một tiếng: "Điều kiện gì?"
"Tôi muốn 300 vạn tệ, một đồng cũng không thể thiếu."
Mặt Lâm Phiên Phiên không biểu cảm nói.
Mạc ŧıểυ Vang vừa nghe liền nở nụ cười châm chọc: "Lâm Phiên Phiên ơi Lâm Phiên Phiên, tôi còn thật sự đánh giá cao cô đấy, thì ra cô cũng chỉ có thế mà thôi, sớm biết có thể dùng tiền bạc mua chuộc cô, tôi sẽ không cần hao hết tâm tư liên hợp với Hứa Thịnh và Hoắc Mạnh Lam cùng nhau làm mất đi đứa bé trong bụng cô. OK, một lời đã định, tôi sẽ cho cô 300 vạn nhưng tôi muốn cô thề, thề rằng từ nay về sau, cô vĩnh viễn cũng không được xuất hiện trước mặt Tường Hùng nữa."
"Được, tôi thề."
Lâm Phiên Phiên không chút do dự gật đầu.
Mạc ŧıểυ Vang không thỏa mãn lắc đầu, trong giọng nói lộ ra vẻ ngoan độc: "Tôi muốn cô thề độc."
"Được, tôi sẽ thề độc."
Lâm Phiên Phiên vẫn không hề nghĩ ngợi gì như trước lập tức giơ ba ngón tay lên, lạnh lùng nói: "Nếu như không tuân theo lời thề này, tôi Lâm Phiên Phiên sẽ không được chết tử tế."
Mạc ŧıểυ Vang lúc này mới vừa lòng nở nụ cười sau đó, lấy ra một tờ ngân phiếu trắng mang theo người, đặt tay viết liền trên đó 300 vạn, sau đó lắc lắc trước mặt Lâm Phiên Phiên, ngạo nghễ cười lạnh nói: "Cầm lấy tiền, cút đi!"
Nói xong, cô ta tao nhã xoay người, ngẩng cao đầu mà đi giống như một con Khổng Tước, cũng không quay đầu lại nhìn mà ra khỏi cửa hàng cà phê.
Lâm Phiên Phiên lạnh lùng nhìn bóng lưng ngênh ngang của Mạc ŧıểυ Vang, sau đó chậm rãi rút ra một chiếc máy ghi âm phía sau người.
Không sai, chiêu ghi âm này không chỉ có Mạc ŧıểυ Vang biết dùng, cô Lâm Phiên Phiên cũng biết.
Vốn là Lâm Phiên Phiên còn tưởng rằng cô còn phải tốn một phen công sức để khiến cho Mạc ŧıểυ Vang nói ra chuyện cô ta làm hại cô sinh non, không ngờ rằng Mạc ŧıểυ Vang vừa biết được chuyện cô đồng ý rời khỏi Sở Tường Hùng mà đắc ý quên mình, chủ động nói ra tội ác mà bản thân đã từng làm, tốt lắm, thật sự quá tốt!
Cầm lấy chi phiếu 300 vạn mà Mạc ŧıểυ Vang lắc qua lại trước mặt mình, Lâm Phiên Phiên lạnh nhạt đứng dậy sau đó đi ra khỏi quán cà phê Bầu Trời, ngồi vào trong một chiếc Ferrari màu đỏ đỗ bên ngoài.
Mà trong xe, Hàn Phiêu và Lâm Sương Sương đã ngồi chờ sẵn.