Hắc Tiêu rất nghiêm túc gật đầu đi gật đầu lại, hai tay run rẩy ôm chặt lấy Sương Sương. Cảm giác xa cách từ lâu này khiến anh xúc động đến mức giọng nói cũng run rẩy.
“Ngốc nghếch, anh là một tên ngốc…”
Sương Sương lại nhịn không nổi gào khóc lên, chung quy ông trời đối xử với cô không bạc. Vào lúc cô đau khổ nhất, bất lực nhất vẫn luôn có một người như thế lặng lẽ bảo vệ cho cô.
Hắc Tiêu kể rất nhiều chuyện với Sương Sương, kể về nỗi nhớ nhung của anh với Sương Sương trong nửa năm này, về sự mờ mịt và buồn bã sau khi bà nội anh rời bỏ anh, về chuyện để vào thành phố Bnh còn đặc biệt làm chứng minh thư, đổi tên, và tên hiện tại của anh là Lưu Lâm.
Sương Sương yên lặng nghe, thỉnh thoảng hỏi lại Hắc Tiêu vài câu. Hai người giống như một cặp tình nhân điềm tĩnh, vô cùng đẹp đẽ. Chỉ là khi Hắc Tiêu nói đến chuyện anh đổi tên thành Lưu Lâm, Sương Sương đột nhiên cảm động lại khóc một trận nữa.
Lưu là họ của Hắc Tiêu, còn Lâm là họ của Lâm Sương Sương. Hắc Tiêu lấy họ của cô làm tên, tình cảm này chiến thắng nghìn vạn lời nói.
Nhìn trời u ám, Lưu Lâm không ngừng nói với Sương Sương: “Đi cùng anh, có được không? Mặc dù anh không có tiền, nhưng anh sẽ cho em tình yêu nguyên vẹn nhất, tuyệt đối không để em chịu một chút uất ức nào.”
Và điều này vừa hay là thứ mà Triệu Dân Thường không có cách nào đáp ứng.
Sương Sương giơ tay xoa lên khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi của Lưu Lâm, cười rất thoải mái. Nhưng cô vẫn lắc đầu, nói: “Cảm ơn tình cảm của anh, nhưng em không thể tiếp nhận. Triệu Dân Thường tất nhiên không phải là một người đàn ông tốt, nhưng không thể phủ nhận, hắn là một người đàn ông rất có năng lực. Bệnh máu trắng của em trai em đã hoàn toàn chuyển biến xấu, bắt buộc tiến hành phẫu thuật cấy ghép tủy, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được người phù hợp. Còn tủy của em lại không hợp với em ấy. Loạt tiền phí phẫu thuật trị liệu, phí nằm viện này cao cắt cổ. Nếu như không có sự giúp đỡ của Triệu Dân Thường, em trai em chỉ có thể chờ chết. Bởi vậy, em không thể ích kỷ như thế, vì tình yêu của mình mà bỏ rơi em trai không chăm sóc. Em ấy năm nay mới 15 tuổi, cuộc đời em ấy vẫn có con đường dài có thể đi. Em phải cứu em ấy, nhất định phải cứu, cho dù vì chuyện này mà tiêu hao cả hạnh phúc một đời của em.”
Cuộc đời của cô đã bi thảm đến mức này rồi, cô không tin còn có thể thảm hơn nữa. Nhưng em trai Lưu Bằng Bằng của cô, chỉ cần khỏi bệnh rồi, nó sẽ có thể có một cuộc sống hoàn toàn mới. Cô bằng lòng đánh cược cuộc đời cô vì điều này. Vì em trai, càng vì bố mẹ đã già yếu.
Lưu Lâm vừa nghe, lập tức rơi vào trầm lặng. Lời nói của Sương Sương không phải không có đa͙σ lý. Nếu như bởi vì sự ích kỷ của hai người bọn họ mà khiến người thân đau khổ, vậy những ngày tháng sau này Sương Sương sẽ chỉ sống trong sự tự trách và hối hận, làm sao có thể có được hạnh phúc đây?
Có trách chỉ trách anh từ nhỏ sinh ra ở vùng rừng núi dường như cách biệt hoàn toàn với thế giới, nɠɵạı trừ thân thể cường tráng khỏe mạnh, rất biết săn bắn, thì không có sở trường nào khác, dù là một chút cũng không giúp được Sương Sương: “Được, anh có thể chờ, chờ đến khi bệnh của em trai em khỏi, chờ đến ngày em không còn nỗi lo về sau nữa, có thể không chút băn khoăn đi cùng anh!”
Lưu Lâm nghiêm túc tuyên thệ.
Sương Sương cảm động đến tột đỉnh, đồng thời lại hổ thẹn không thôi: “Vậy được, chúng ta giao ước rồi, sau này khi ở trước mặt Triệu Dân Thường, anh nhất định phải nhớ che giấu tình cảm dành cho em. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì anh cũng không thể kích động, cho dù hắn muốn cùng với em… cùng với em làm chuyện đó. Em biết em yêu cầu như vậy là rất quá đáng. Bởi vậy, em sẽ không trói buộc anh đối xử tốt với người phụ nữ khác. Anh đẹp trai như vậy, sau này phụ nữ muốn đi vào trái tim anh để có được sự vui sướиɠ với anh chắc chắn sẽ không ít. Đến lúc đó nếu như anh nhìn trúng ai thì hãy mau chóng đi. Em sẽ không oán giận anh, cho dù cuối cùng anh thay lòng em cũng…”
Lưu Lâm càng nghe càng không chịu được, không đợi Sương Sương nói xong liền trầm mặt cắt ngang nói: “Sương Sương, lời này của em là gì? Anh sẽ không tốt với người phụ nữ nào khác, cả đời anh chỉ cần một mình em. Cho dù trong cuộc đời của em không chỉ có một người đàn ông là anh, anh cũng chỉ muốn trong cuộc đời anh chỉ có một người phụ nữ là em.”
Sương Sương ngơ ngẩn nhìn Lưu Lâm, cả tâm hồn thiếu nữ đều sắp tan ra rồi. Ai nói anh ấy ngốc nghếch đần độn, những lời yêu thương nói ra từ miệng anh ấy nhất định dễ nghe hơn gấp trăm vạn lần so với lời tỏ tình của bất cứ người đàn ông nào.
“Được, em đồng ý với anh. Đợi em trai em khỏe rồi, trong cuộc sống sau này của Lâm Sương Sương, chỉ có một người đàn ông là anh – Lưu Lâm.”
Nếu phản bội lời thề này, trời đất không dung thứ!
Sương Sương lại âm thầm ở trong lòng thêm vào câu nói này.