Lâm Phiên Phiên như bị sét đánh ngang tai, trước đó mấy phút cô còn nhen nhóm chút hy vọng, bỗng chốc bị giọng nói của Mạc ŧıểυ Vang dội cho một gáo nước lạnh, từ đầu đến chân lạnh toát: "Sao... sao lại là cô? Tường Hùng đâu, sao điện thoại của Tường Hùng lại ở trong tay cô?"
Mạc ŧıểυ Vang cười nói: "Sao lại không thể là tôi, tôi nói cho cô biết, không những điện thoại Tường Hùng trong tay tôi, đến cả người cũng ở chỗ tôi, biết điều thì đừng làm phiền chúng tôi!"
Dứt lời liền cúp máy.
Lâm Phiên Phiên cầm điện thoại mà đầu óc trống rỗng, cả người đờ ra như hóa đá.
Không biết qua bao nhiêu lâu, đột nhiên điện thoại rung, có tin nhắn đến.
Lâm Phiên Phiên mở ra xem, là một tin nhắn ảnh, một bức ảnh duy nhất. Trong ảnh là Sở Tường Hùng và Mạc ŧıểυ Vang lõa thể cùng ôm nhau rất thân mật, mắt Sở Tường Hùng đang nhắm, giống như là ngủ rồi, còn mắt Mạc ŧıểυ Vang vẫn đang mở trân trân, nở một nụ cười giễu cợt qua màn hình như muốn khiêu khích Lâm Phiên Phiên.
"A!"
Lâm Phiên Phiên gào lên, ném mạnh chiếc điện thoại vào bức tường đối diện, cả người như muốn đổ sụp xuống.
Tại sao, tại sao lại có thể như vậy?
Tại sao, tại sao các người có thể đối xử với tôi như vậy?
Lâm Phiên Phiên mò mẫm đứng dậy, cô muốn ra ngoài, cô muốn rời khỏi nơi này, nhưng cả cơ thể lẫn tâm trí cô đều thương tổn, sớm đã không còn sức nữa rồi, đôi chân mềm oặt, mắt dần nhắm lại, cô mê man trên sàn nhà.
Nỗi đau mất con, cộng thêm sự "phản bội" của Sở Tường Hùng khiến cô căm hận gấp trăm ngàn lần.
Tại khách sạn năm sao Dương Lan!
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua rèm cửa, Sở Tường Hùng mệt nhọc mở mí mắt nặng nề của mình, nhìn thấy chính mình đang ở trong một căn phòng xa hoa lạ hoắc, trong khoảnh khắc, tất cả mọi chuyện đêm qua dần hiện ra rõ ràng.
Đêm qua, vốn dĩ anh đến Aisne là để tìm Hứa Thịnh uống rượu, nhưng lại gặp Mạc ŧıểυ Vang, sau đó, anh uống một cốc rượu mà Mạc ŧıểυ Vang đưa cho, rồi ngất đi, sau đó... anh đã tỉnh lại ở chỗ này, trong khoảng thời gian đó có phát sinh thêm chuyện gì, anh hoàn toàn không nhớ gì hết.
Khó nhọc ngồi dậy, trên người anh chỉ mặc duy nhất một chiếc qυầи ɭóŧ, Sở Tường Hùng không dám nghĩ thêm đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, giờ đây trong đầu anh chỉ hiện lên khuôn mặt của Lâm Phiên Phiên. Đêm qua anh không về, không biết Lâm Phiên Phiên sẽ nghĩ gì nữa?
Không dám ở lại thêm, Sở Tường Hùng nhảy xuống giường, luống cuống nhặt quần áo mặc vào.
Vừa lúc đó, Mạc ŧıểυ Vang từ nhà tắm bước ra, mặc áo choàng tắm, tóc ướt, có lẽ cô ta vừa tắm xong.
Nhìn Sở Tường Hùng đang vội vội vàng vàng mặc quần áo, Mạc ŧıểυ Vang quyến rũ nở nụ cười, tiến đến, ôm lấy eo của Sở Tường Hùng từ phía sau. Cả người cô ta dán chặt lên người anh, nhẹ nhàng nói: "Tường Hùng, anh tỉnh rồi à, có đói không, muốn ăn món gì, em gọi cho anh."
Mạc ŧıểυ Vang ngã dúi xuống chiếc giường lộn xộn, nhưng không chút giận dữ, tay chống lên đầu, cười tươi như hoa nhìn bộ dạng nóng ruột của tên tồi tệ Sở Tường Hùng, giễu cợt: "Anh vội vàng muốn đến lễ đính hôn với Lâm Phiên Phiên sao?"
Sở Tường Hùng hai tay giữ áo sơ mi, đột nhiên quay phắt người lại, bước hai bước đến trước mặt Mạc ŧıểυ Vang, đưa tay lên bóp cằm cô ta, lồng ngực phập phồng đã cho thấy anh đang thịnh nộ chừng nào: "Cô đã biết hôm nay tôi đính hôn, tại sao còn làm như vậy?"
Cằm của Mạc ŧıểυ Vang bị bóp đau đớn âm ỉ, đây lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Sở Tường Hùng tức giận đến vậy. Trong trí nhớ của cô ta, Sở Tường Hùng trước nay luôn điềm đạm, nho nhã, dịu dàng, thì ra chỉ là vì chưa có ai chạm đến giới hạn của anh.
Mạc ŧıểυ Vang đột nhiên rất hận, rất hận Lâm Phiên Phiên, chính người phụ nữ đó đã chiếm hết tất cả tình yêu từ Sở Tường Hùng.
"Tường Hùng, em yêu anh, bất kể em làm gì cũng đều là vì yêu anh!"
Mạc ŧıểυ Vang nước mắt đầm đìa nhìn Sở Tường Hùng, nhưng anh chẳng hề có chút thương xót, điều đó khiến cô ta đau đớn vô cùng.
Sở Tường Hùng nhếch môi mỉm cười lạnh lùng: "Tôi hận nhất là loại người tính kế với tôi, và cũng xin cô đừng lấy tình yêu ra để bao biện cho sự ích kỷ của mình. Cô đã thay đổi rồi, cô đã không còn là Mạc ŧıểυ Vang mà tôi từng quen nữa rồi. Dù cho đêm qua giữa chúng ta có xảy ra chuyện gì, tôi cũng không thay đổi đâu, bởi vì người tôi yêu chỉ có Lâm Phiên Phiên. Còn đối với cô, tôi chỉ còn lại sự khinh ghét."
Nói xong, anh dứt khoát đẩy mạnh gương mặt Mạc ŧıểυ Vang ra, không thèm nhìn lấy một cái, cầm lấy áo khoác rời đi không nghoảnh lại.
Nếu như Lâm Phiên Phiên vì đêm qua anh không về mà làm chuyện dại dột gì, cả đời anh sẽ không tha thứ cho Mạc ŧıểυ Vang - người mà anh từng yêu sâu đậm.
"Tường Hùng..."
Mạc ŧıểυ Vang nhìn bóng lưng của Sở Tường Hùng dần khuất xa mà kêu lên tuyệt vọng, nhưng đáng tiếc, đổi lại chỉ có bóng dáng lạnh lẽo.
"Sở Tường Hùng, hóa ra anh lại vô tình như vậy, bao nhiêu năm nay, em vẫn không thể hiểu rõ được anh!"
Biết rằng không thể cứu vãn được nữa, Mạc ŧıểυ Vang thu lại sự yếu đuối của mình. Cô ta từ từ ngồi dậy, nhìn về phía cửa nơi Sở Tường Hùng vừa rời đi, đột nhiên cười nhẹ, sau cùng cười càng lúc càng to hơn, tiếng cười chua chát hơn cả tiếng khóc, "Anh nghĩ rằng bây giờ anh quay về, cô ta còn có thể đính hôn với anh sao? Anh nằm mơ đi, thứ mà Mạc ŧıểυ Vang tôi không có được, người khác cũng đừng hòng có được, ha ha ha..."