Sở Tường Hùng bất đắc dĩ lắc đầu, lại một lần nữa không hề do dự đẩy Mạc ŧıểυ Vang đang chủ động ôm mình ra, mặt lạnh lùng nói: "ŧıểυ Vang, em trước nay luôn là một cô gái kiêu ngạo, chuyện hạ mình cầu xin như thế này không hợp với em. Trước đây anh thật sự đã từng yêu em, nhưng mọi chuyện đã qua rồi, người anh yêu hiện tại là Lâm Phiên Phiên, so với tình cảm trước đây đối với em còn sâu đậm hơn. Cho nên em đừng thế này nữa, anh thật sự không muốn phải từ mặt em, để mọi chuyện quá nghiêm trọng."
Dù sao đây cũng là người con gái anh từng yêu, anh thật sự không nỡ làm tổn thương Mạc ŧıểυ Vang.
Nghe Sở Tường Hùng từ chối thẳng thừng, Mạc ŧıểυ Vang biết cho dù cô ta có nói thêm bao nhiêu đi chăng nữa cũng không níu kéo được Sở Tường Hùng.
Mạc ŧıểυ Vang miễn cưỡng cười một cái sau đó quay sang đi về phía chiếc bàn kê ở trung tâm căn phòng, cầm lấy hai ly rượu vang đỏ đã chuẩn bị sẵn. Cô ta đi tới trước mặt Sở Tường Hùng, đưa một ly cho anh, ánh mắt tràn đầy đau khổ nói: "Nếu như anh đã quyết định vậy, em có cố gắng níu kéo cũng chỉ tự rước nhục vào thân, Mạc ŧıểυ Vang em sẽ không tự khinh rẻ bản thân như thế, uống ly rượu này, chuyện trước kia tất cả sẽ đi vào dĩ vãng."
Sở Tường Hùng đưa tay đón lấy ly rượu, cảm giác như trút được gánh nặng, liền khẽ cười: "Thế này mới phải chứ, giữa nam và nữ ngoài tình yêu còn có thể là tình bạn, sau này hy vọng chúng ta vẫn là bạn tốt."
Mạc ŧıểυ Vang nhún vai, gật đầu đáp: "Một người bạn tốt, được thôi, vì câu nói này của anh, chúng ta cạn ly này, cheers!"
Dứt lời nhẹ nhàng cụng ly với Sở Tường Hùng.
"Cheers!"
Sở Tường Hùng gỡ được nút thắt trong lòng, liền cứ thế một mạch uống hết ly rượu.
Ai ngờ rằng rượu mới chảy tới huyết quản, anh liền cảm thấy trời đất quay cuồng, dường như mọi vật xung quanh đều đang bắt đầu đung đưa.
"Rượu này…"
Sở Tường Hùng nhìn lại ly rượu trong tay, rồi lại nhìn sang Mạc ŧıểυ Vang, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi không thế chống cự nổi mà ngã nhào ra đất, anh chỉ thấy nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt kiều diễm mị hoặc kia của Mạc ŧıểυ Vang.
"Tường Hùng, tại sao anh nhất định phải ép em tới bước đường này, em không muốn, em thật sự không muốn. Tường Hùng, đừng trách em, tất cả những điều em làm đều là vì em yêu anh!"
Mạc ŧıểυ Vang một tay đỡ lấy Sở Tường Hùng, tay còn lại chậm rãi vuốt ve từng nét trên gương mặt tuấn tú, ánh mắt si mê điên dại…
Cùng lúc này, ở bệnh viện, Hứa Thịnh vẫn ngồi bên cạnh Sở Quy Thôn trong phòng VIP sa hoa, sang trọng, đợi kết quả xét nghiệm của Lâm Phiên Phiên.
"Reng reng reng…"
Chiếc điện thoại trên bàn trước mặt hai người cuối cùng cũng đồ chuông.
Hứa Thịnh vội vàng bật loa ngoài nhận điện thoại, vừa nhấc máy đã hỏi trước: "Tình hình thế nào?"
Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói của vị bác sĩ trưởng khoa trực tiếp làm xét nghiệm cho Lâm Phiên Phiên: "Viện trưởng, đã có kết quả xét nghiệm rồi, DNA của đứa bé giống với DNA của Sở thị trưởng tới 99,9%!"
Không còn nghi ngờ gì nữa, đứa bé là con của Sở Tường Hùng.
Bởi vì Hứa Thịnh để loa ngoài, cho nên âm thanh truyền đến vừa vang vừa rõ, Sở Quy Thôn tất nhiên cũng nghe rõ kết quả.
Không hề vui mừng và nhẹ nhõm, chỉ có sự kinh ngạc, Sở Quy Thôn nhíu mày, kẹp chặt điếu thuốc trên tay, suy nghĩ đắm chìm trong làn khói thuốc.
Nếu như đứa bé là con của Sở Tường Hùng, vậy thì giọng nói trong chiếc máy ghi âm chiều nay là thế nào?
Xem ra có người cố ý làm vậy sau lưng ông! Sở Quy Thôn nheo mắt lại, dụi đầu lọc vào trong gạt tàn, làn khói vẫn còn vương lại trên mặt chưa chịu tan.
Ai?
Là ai?
Lại dám qua mặt ông?
Được!
Được lắm!
Nếu như để ông điều tra ra được, kẻ đó nhất định sẽ phải trả giá đắt!
Giữa lúc Sở Quy Thôn phẫn nộ, vẻ mặt u ám vì bị chơi một vố, chiếc điện thoại trên bàn lại một lần nữa reo vang.
Lần này, Hứa Thịnh còn vội vàng gấp gáp hơn ban nãy, nhanh chóng để chế độ loa ngoài nhận cuộc điện thoại, chỉ là không đợi anh ta cất lời, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng thất thanh hoảng loạn tột độ của vị trưởng khoa phụ sản: "Viện trưởng, không xong rồi, sản phụ đột nhiên đau bụng, băng huyết rất nhiều, thai nhi trong bụng e là không giữ được."
Hay tin, Sở Quy Thôn mặt trắng bệch ra.
Ông đột ngột đứng phắt dậy, nhưng lại bất lực ngã ngồi xuống sô pha, đưa mắt nhìn theo Hứa Thịnh mặt cũng kinh hãi y như ông, đôi môi mấp máy nhưng lại không thốt lên lời!
Từ lúc quyết định kêu Lâm Phiên Phiên đến bệnh viên làm xét nghiệm chọc ối, Sở Quy Thôn đã sớm nghĩ tới chuyện đứa bé trong bụng Lâm Phiên Phiên rất có khả năng sẽ vì vậy mà không giữ được, nhưng ông lại chẳng có lấy một giây phút nhân từ. Bởi vì trước đây ông vẫn luôn cho rằng đứa bé kia không phải con của Sở Tường Hùng, mà nếu đã như vậy thì nó sống hay chết ông cần gì phải quan tâm cơ chứ.
Nhưng tới thời khắc này… kết quả giám định đứa bé lại là con của Sở Tường Hùng.
Tiếc rằng đã quá muộn rồi, để ông biết được kết quả thì sao chứ, đứa bé đã không giữ được nữa rồi.
Sở Quy Thôn nhắm mắt lại, toàn thân không chút sức lực, hoàn toàn ngả vào lưng ghế sô pha. Ngón tay ông day day huyệt thái dương, hít thở khó khăn.
Mười ngón tay giấu dưới tay áo của Hứa Thịnh cũng không khống chế được run lên bần bật, hắn cúi thấp đầu, không thốt ra một lời nào.