3 giờ 50 phút chiều, một văn kiện bí mật đóng gói tinh xảo được đưa đến Bộ Nội vụ, chỉ đích danh Sở Quy Thôn nhận. Sau khi đi qua cửa bảo an, văn kiện được đưa đến bàn làm việc của Sở Quy Thôn.
Cũng giống như các loại văn kiện mật khác, thân là một bộ trưởng Bộ Nội vụ, ngày nào Sở Quy Thôn cũng phải nhận được cả mấy bức, vậy nên, ông sớm đã không còn thấy lạ gì nữa, nhưng khi mở bức văn kiện được gói ghém cẩn thận ấy ra, nội dung bên trong lại khiến ông cau chặt mày.
Bởi vì, tất cả nội dung bên trong đều xoay quanh một nhân vật trung tâm: Lâm Phiên Phiên.
Từ xuất thân của Lâm Phiên Phiên, học lực đến những việc đã trải qua, vô cùng cụ thể chi tiết, được viết nhiều nhất chính là chuyện qua lại giữa Lâm Phiên Phiên và Hoắc Mạnh Lam.
Thực ra, nội dung trong tập tài liệu này Sở Quy Thôn đã biết từ lâu.
Tuy lúc đầu ông thật sự không muốn con trai mình lấy Lâm Phiên Phiên làm vợ, nhưng trước nay ông làm việc gì cũng luôn thận trọng, sao lại có thể không cho người đi điều tra Lâm Phiên Phiên được chứ? Vậy nên, khi nhìn thấy nội dung trong bức văn kiện này, Sở Quy Thôn không hề cảm thấy quá bất ngờ.
Chỉ có điều, trong tập tài liệu còn kẹp một máy ghi âm, điều này đã thu hút sự hứng thú của ông.
Thế là, Sở Quy Thôn bấm nút phát trên chiếc máy ghi âm.
Lập tức, trong máy vang lên đoạn nói chuyện của một nam một nữ: "Hôm nay anh chỉ muốn xác nhận với em một chuyện. Anh biết em có thai rồi, bố đứa bé là anh phải không?"
Nữ: "Hoắc Mạnh Lam, đứa bé trong bụng tôi là con của anh, không phải của Sở Tường Hùng."
Nam: "Phiên Phiên, đi theo anh đi, đừng nghĩ đến quyền lực và tiền tài của nhà họ Sở nữa, ba người chúng ta sống hạnh phúc với nhau có được không? Coi như anh xin em đấy, chúng ta còn trẻ thế này, tiền có thể tự kiếm được, không đến mức phải đem con ra đánh đổi."
Nữ: "Tôi ham vinh hoa phú quý của nhà họ Sở, đem con ra đánh đổi bởi vì tôi yêu tất cả mọi thứ thuộc về nhà Sở, anh không ngăn cản được tôi đâu."
Chỉ vẻn vẹn bốn lời thoại ngắn ngủi nhưng lại lộ ra một bí mật động trời, Sở Quy Thôn nghe xong thì tái cả mặt.
Giọng nam kia rất lạ, nhưng giọng nữ ông nghe quen đến mức không thể quen hơn được nữa, không phải Lâm Phiên Phiên thì còn là ai vào đây.
"Hay lắm, hay cho một con đàn bà không biết sợ chết!"
Sở Quy Thôn giận đến mức nổi gân xanh, bóp vỡ chiếc máy ghi âm trong tay, con ngươi thoáng hiện lên tia độc ác.
Nếu như chính Lâm Phiên Phiên nghe được đoạn ghi âm này, cô nhất định sẽ kinh ngạc chết điếng.
Không sai, những lời này, từng câu từng chữ đều là do chính miệng Lâm Phiên Phiên nói ra, nhưng đó không phải là tất cả những gì cô nói, có người đã giở trò trên cơ sở bản gốc, cắt ghép chỉnh sửa, đem những gì Lâm Phiên Phiên nói sửa đổi một cách trắng trợn, biểu đạt ý nghĩa hoàn toàn tương phản.
Thật ra thủ đoạn này cũng không tính là cao siêu, nhưng trong lòng Sở Quy Thôn cũng chẳng mấy tin tưởng Lâm Phiên Phiên, vậy nên, một người đàn ông bình thường thông minh tinh ranh như cáo, vào giờ phút này lại chẳng mảy may nghi ngờ tính chân thực của đoạn ghi âm này.
Thế là Sở Quy Thôn lấy điện thoại gọi cho Hứa Thịnh.
"Thần Nhi, đang ở bệnh viện à?" Sở Quy Thôn thấp giọng hỏi.
"Bác ạ, cháu đang ở bệnh viện." Bên kia đầu dây Hứa Thịnh lập tức trả lời.
"Có phòng phẫu thuật nào còn trống không? Ta muốn đặt một phòng."
"Có ạ."
"Vậy thì tốt, nửa tiếng sau, ta đưa người đến, như vậy nhé, lát nữa gặp."
Nói xong, Sở Quy Thôn tiện tay cúp máy.
"Vâng."
Hứa Thịnh tay vẫn cầm thoại ngây người ra, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì, hắn căng thẳng.
Bởi vì, cuộc gọi này của Sở Quy Thôn, hắn đã đợi hơn hai tiếng đồng hồ rồi.
Bởi vì, đây chính là một bước trong kế hoạch giữa hắn và Mạc ŧıểυ Vang, không còn nghi ngờ gì nữa, kế hoạch đã thành công một nửa rồi.
Còn Sở Quy Thôn muốn làm gì, Hứa Thịnh đã sớm biết.
Sau khi Sở Quy Thôn gọi cho Hứa Thịnh xong liền lập tức gọi cho Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên vừa đi thử áo cưới về, cả người mệt lả. Đang muốn lên giường nghỉ ngơi một lát thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, cô nhấc lên xem, thấy là điện thoại của Sở Quy Thôn trong lòng liền lập tức vừa lo vừa sợ, vội vàng luống cuống nhận điện thoại, ngồi thẳng người, nói: "A lô."
Chỉ là Lâm Phiên Phiên chưa nói được chữ nào, đầu dây bên kia đã truyền đến mệnh lệnh không thể kháng lại của Sở Quy Thôn: "Ta có chuyện muốn trực tiếp gặp mặt hỏi cháu, bây giờ cháu ra cửa, ông Trần tài xế sẽ đón cháu đến gặp ta."
Lâm Phiên Phiên thót tim, đây là lần đầu tiên Sở Quy Thôn trực tiếp gọi điện đến tìm cô, không khỏi khiến cô cảm thấy lo lắng bất an, "Vâng... cháu vừa mới ở ngoài về, phu nhân có khi sẽ không cho cháu ra ngoài nữa."
Phu nhân mà Lâm Phiên Phiên nói chính là bà Sở - Hứa Bành.
"Ta đã nói với bà ấy rồi, bà ấy sẽ không ngăn cháu đâu. Nhanh lên, ta không thích đợi người khác."
Giọng nói như ra lệnh của Sở Quy Thôn truyền đến.
"Vâng!"
Lâm Phiên Phiên bồn chồn lo lắng đáp, thật ra cô muốn hỏi, có chuyện gì mà không thể để về nhà nói, lại nhất định muốn cô phải ra ngoài? Chỉ là cô không dám nói ra, không hiểu tại sao, đối với Sở Quy Thôn – người cha luôn nghiêm trang, nói năng thận trọng này của Sở Tường Hùng, Lâm Phiên Phiên có một nỗi sợ không nói thành lời.
Sở Quy Thôn nghe Lâm Phiên Phiên đồng ý rồi thì cúp máy luôn.
Lâm Phiên Phiên không dám chậm trễ, cô thay bộ quần áo thoải mái rồi ra ngoài, Thập Thất và Thập Bát vội vàng theo sau, ba người đi đến cửa, ông Trần – tài xế riêng của Sở Quy Thôn đã đợi sẵn ở đó.
Lâm Phiên Phiên lên xe, ông Trần liền ngăn hai người kia lại, mặt cứng nhắc không chút biểu cảm, nói: "Ông chủ nói, một mình cô Lâm đi là được rồi, hai người không cần đi theo."