Hàn Phiêu hơi ngẩn người rồi hiểu ra ngay, "anh ấy" mà Lâm Phiên Phiên nói chính là Sở Tường Hùng.
"Vì sao?"
Hàn Phiêu không thể hiểu nổi suy nghĩ của Lâm Phiên Phiên lúc này, "Giờ chắc Sở Tường Hùng đang trên đường đi, hẳn là sẽ đến đây rất nhanh."
Lâm Phiên Phiên đau khổ lắc đầu: "Em bị bệnh, em sợ nhìn thấy Tường Hùng sẽ mất khống chế. Em không muốn ầm ĩ với anh ấy, không muốn anh ấy cảm thấy em phiền phức..."
Rồi anh sẽ chán ghét cô, cô thật sự rất sợ hãi, rất lo lắng.
Hàn Phiêu sửng sốt, vội vàng nói: "Sẽ không đâu, đó chỉ là ác ma trong lòng em quấy phá thôi. Sở Tường Hùng yêu em còn không hết, sao có thể thấy em phiền được. Bây giờ nếu em không chịu gặp anh ta chắc anh ta sẽ lo lắng chết mất."
Tuy đẩy Lâm Phiên Phiên về phía Sở Tường Hùng khiến anh rất khó chịu, nhưng anh biết, lúc này người chân chính chữa trị được tổn thương tâm lý cho Lâm Phiên Phiên chỉ có thể là Sở Tường Hùng.
Nghe vậy, Lâm Phiên Phiên từ từ bình tĩnh lại.
Vừa giây trước cô còn muốn trốn tránh Sở Tường Hùng, giây sau lại đột nhiên chỉ muốn ngay lập tức nhìn thấy anh.
Lâm Phiên Phiên không thể không thừa nhận, cô đã hoàn toàn không thể khống chế tâm trạng của mình nữa rồi!
Sở Tường Hùng nhanh chóng phi đến bệnh viện.
Đối với việc Lâm Phiên Phiên mắc phải bệnh trầm cảm thời kỳ mang thai, tất cả những từ như khiếp sợ, tự trách, đau lòng… đều không đủ thể hiện tâm trạng của Sở Tường Hùng giờ khắc này. Trước khi đến nơi, anh đã biết tin từ Thập Bát, hôm nay Mạc ŧıểυ Vang đã đến nhà anh.
Tuy anh không biết Mạc ŧıểυ Vang đã làm gì Lâm Phiên Phiên, thế nhưng nhìn thấy tình trạng của Lâm Phiên Phiên lúc này, anh cũng có thể đoán được vài phần.
"Em yêu, xin lỗi, lẽ ra anh phải sớm nói với em chuyện Mạc ŧıểυ Vang, chỉ là anh vẫn luôn cho rằng chuyện với cô ta đã là quá khứ rồi, lại thêm bốn năm không liên lạc, anh thật sự không ngờ cô ta lại điên cuồng đến vậy." Sở Tường Hùng thận trọng nắm tay Lâm Phiên Phiên nói.
Đối với Mạc ŧıểυ Vang, anh rõ ràng đã nói rõ, từ chối quyết liệt. Anh thật sự không ngờ lần này Mạc ŧıểυ Vang từ nước ngoài về lại trở nên cực đoan khó dây như vậy, quả thực đã không còn là Mạc ŧıểυ Vang mà anh từng biết nữa.
Lâm Phiên Phiên ngước mắt bình tĩnh nhìn vào mắt Sở Tường Hùng: "Tường Hùng, em chỉ hỏi anh một câu: Vì sao anh lại yêu em?"
Sở Tường Hùng bị hỏi thì ngẩn ra, đúng là anh ta chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, yêu là yêu thôi, đâu cần lý do gì chứ.
Nhưng giây phút ngẩn người này trong mắt Lâm Phiên Phiên lại là sự do dự không dám nói ra sự thật.
Lâm Phiên Phiên lui về sau một bước, cười thê lương: "Là vì Mạc ŧıểυ Vang, đúng không? Vì em có bóng lưng rất giống rất giống cô ta, đúng không?"
Nghe vậy, Sở Tường Hùng chẳng hiểu ra sao: "Em đang nói gì vậy? Cái gì mà bóng lưng rất giống? Có phải Mạc ŧıểυ Vang nói gì với em hay không? Bất kể cô ta nói gì em cũng đừng bao giờ tin, anh và cô ta đã không có bất kỳ quan hệ nào từ lâu rồi. Anh yêu em là bởi vì em là em, em đừng nghĩ lung tung."
"Thật ư?"
Lâm Phiên Phiên thấy vẻ mặt Sở Tường Hùng không giống như đang giả vờ, lập tức lại tin vài phần.
Có lẽ chuyện cô và Mạc ŧıểυ Vang có bóng lưng tương tự chỉ là trùng hợp.
Huống hồ lúc Sở Tường Hùng gặp cô là đã chia tay Mạc ŧıểυ Vang bốn năm rồi, đâu thể nào còn nhớ kĩ bóng lưng của Mạc ŧıểυ Vang được.
Càng nghĩ Lâm Phiên Phiên càng cảm thấy hết thảy đều là do mình tự chuốc lấy phiền.
Sao cô có thể chỉ vì mấy câu nói của Mạc ŧıểυ Vang mà hoài nghi tình yêu Sở Tường Hùng dành cho cô chứ?
Lâm Phiên Phiên nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu rồi mở mắt ra, ánh mắt tỉnh táo và kiên quyết nhìn thẳng vào Sở Tường Hùng, cô nói: "Tường Hùng, em yêu anh, rất yêu rất yêu!"
Sở Tường Hùng bị hành động đột nhiên dũng cảm thẳng thắn của Lâm Phiên Phiên làm cho ngẩn ra, anh lập tức mỉm cười ôm Lâm Phiên Phiên, dịu dàng nói: "Ngốc ạ, anh cũng yêu em, rất yêu rất yêu!"
Hàn Phiêu vẫn đứng im bên cạnh, thấy cảnh này, vẻ mặt anh hiện lên nụ cười nhạt cô đơn, sau đó im lặng bỏ đi.
Nơi này đã không còn cần anh nữa!
"Cục cưng, giờ anh dẫn em đi gặp một người bạn của anh, anh ta là một bác sĩ tâm lý xuất sắc, để anh ta làm kiểm tra cho em, sau đó sẽ suy nghĩ phương án trị liệu, được không?"
Lâm Phiên Phiên không kìm được mà bật cười: "Tường Hùng, anh không cần như vậy, em không bị nặng như anh tưởng đâu. Nhưng mà, anh muốn em đi khám thì em sẽ nghe lời anh. Em cũng không muốn biến thành bộ dạng thần kinh suy nghĩ lung tung như hôm nay, thật sự rất mệt mỏi."
Quyết định xong, hai người liền lên xe, Sở Tường Hùng lái thẳng đến phòng khám tư nhân của anh bạn bác sĩ tâm lý kia.
Trên đường có đi qua tập đoàn FL, đúng lúc tan ca giữa trưa.
Lâm Phiên Phiên liếc mắt liền nhìn thấy Lâm Tinh Tinh đang mặc đồng phục làm việc của thư ký, cô ta vươn cái eo nhỏ ngẩng đầu, như một con khổng tước cao ngạo đi ra khỏi cửa công ty. Nhưng ngay lập tức, một cái bóng màu xanh nhạt từ phía sau xông đến túm tóc Lâm Tinh Tinh, vung tay vả cho cô ta bốn năm cái bạt tai thật mạnh.