Lâm Phiên Phiên vốn định lặng lẽ rời đi tránh làm phiền đến đôi tình nhân vượt tuổi tác này, không ngờ, Sở Kiên Đoàn dùng đôi mắt sắc bén nhìn cô, sau đó giơ tay vẫy cô: “nếu đã đến đây rồi, thì cùng lão già này trò chuyện vài câu đi.”
Người ta đã chủ động mở lời rồi, Lâm Phiên Phiên nếu vẫn cố tình vờ như không thấy gì mà rời đi thì thực sự chẳng ra làm sao, thế là Lâm Phiên Phiên đành miễn cưỡng đi về phía trước, kính cẩn chào: “Con chào lão thái gia!”
Sở Kiên Đoàn cười hiền hậu đáp: “Không cần xa lạ như thế đâu, con có thể gọi ta một tiếng ông nội giống như Sở Tường Hùng cũng được.”
Lâm Phiên Phiên ngẩng phắt đầu lên, không dám tin nhìn ông lão khuôn mặt thân thiện trước mắt mình, có phải ông nói như vậy đồng nghĩa với việc đã chấp nhận nàng dâu tương lai này rồi không.
“Vâng… Ông nội!”
Lâm Phiên Phiên giọng run lẩy bẩy gọi, xúc động đến nỗi hai mắt đều hơi đỏ lên rồi, đến nhà họ Sở đã mấy ngày nay, ông Sở- Sở Quy Thôn và bà Sở- Hứa Bành đối xử với cô không phải là lãnh đạm thờ ờ thì là nói bằng giọng khinh thường, mặc dù cô đã gắng sức chịu đựng thế nhưng trong lòng cô thực sự khó chịu vô cùng.
Sở Kiên Đoàn trầm giọng nói: “Thực ra mấy ngày nay ta đều luôn quan sát con, nhìn ra được con là đứa trẻ tốt, Sở Tường Hùng đúng là có mắt nhìn, chỉ là con mắt của con trai với con dâu ta quanh năm suốt tháng đã bị những thứ phù hoa của giới thượng lưu tiêm nhiễm rồi, bọn nó không thể nhận ra điểm tốt ở con, con cũng không cần để ý bọn nó đâu, chỉ cần Sở Tường Hùng một lòng một dạ đối tốt với con, còn con cũng toàn tâm toàn ý yêu thương nó, vậy thì, cuộc sống vẫn sẽ tươi đẹp thôi.”
“Giống như ông với Danh Đoanh phải không ạ?”
Lâm Phiên Phiên buột miệng nói ra, thế nhưng lời đã nói ra rồi, lập tức nhận ra rằng, bản thân đã nhỡ lời rồi.
Thập thất với thập bát đứng bên cũng đã nghe thấy lời của Lâm Phiên Phiên, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Phải biết rằng chuyện tình cảm giữa Sở Kiên Đoàn và người giúp việc Hạ Danh Đoanh, là bí mật mà cả nhà họ Sở không muốn để người ngoài biết nhất, ngày thường, toàn bộ người giúp việc nhà họ Sở đều làm bộ không hay biết gì, đặc biệt cũng càng không được phép nói với người ngoài nửa lời.
Sở Kinh Đông nhất thời cũng bị câu nói ấy của Lâm Phiên Phiên làm ngây người ra một lúc, ông cũng không ngờ rằng Lâm Phiên Phiên lại nhìn ra nhanh đến vậy, ông lập tức nắm lấy tay Hạ Danh Đoanh đang đứng bên cạnh, khuôn mặt dịu dàng cười tươi gật đầu đáp: “Phải, giống như ta và em ấy, ai cũng không ngăn cản được hai bọn ta ở bên nhau.”
Khoảnh khắc ấy, Lâm Phiên Phiên cảm nhận được một bầu không khí bao trùm lấy hai người họ, một cảm giác mà dường như trời đất chỉ có hai người họ, bầu không khí kì lạ mà bất kì ai cũng không có cách nào có thể xen vào được.
Và cũng trong giây phút ấy, Lâm Phiên Phiên thực sự tin rằng, giữa hai người họ thực sự tồn tại tình yêu, vì trực giác sẽ không đánh lừa mình đâu.
Sở Kiên Đoàn và Lâm Phiên Phiên tiếp tục vô tư trò chuyện, rồi đột nhiên nói ông đã đặt một nhà hàng Tây lãng mạn ở bên ngoài vào trưa nay, muốn mời Lâm Phiên Phiên cùng đi với ông và Danh Đoanh.
Lâm Phiên Phiên đang băn khoăn không biết làm cách nào để ra ngoài, liền vô cùng vui mừng mà đồng ý luôn.
Thập thất, thập bát thấy thế định mở miệng ngăn lại, kết quả bị ánh mắt Sở Kiên Đoàn nhìn chằm chằm, hai cô không dám hé răng nửa lời.
Lâm Phiên Phiên không ngăn được càng nhìn ông bằng con mắt khác, quả không hổ danh là vị anh hùng đã từng xông pha chiến trường vượt qua mưa bom bão đạn, cho dù đã gần bảy mươi, nhưng ánh mắt ấy khí chất ấy vẫn mạnh mẽ như dao, khiến người ta không dám làm trái.
Cứ thế, Lâm Phiên Phiên ngồi lên xe của Sở Kiên Đoàn, thành công rời khỏi nhà họ Sở.
Lòng Lâm Phiên Phiên lúc này đang rối như tơ vò, không biết nên nói với Sở Kiên Đoàn như thế nào để ông dừng xe đây, để cô dễ dàng đi tìm Phiên Nhàn, ngờ đâu, chính Sở Kiên Đoàn lại bảo tài xế dừng xe trước, sau đó ôn hòa nói: “Con xuống xe đi, đi làm việc của mình đi.”
Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên, cô còn chưa kịp mở miệng nói gì, mà người ta đã biết trong lòng cô đang nghĩ gì, lẽ nào đây chính là gừng càng già càng cay mà người ta thường nói sao?
Hạ Danh Đoanh nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Lâm Phiên Phiên mà không nhịn nổi cười, giọng nói dịu dàng ấm áp “Cô Lâm à, thực ra anh Đào sớm đã nhìn ra cô muốn ra ngoài, nên mới giả vờ lấy cớ mời cô ra ngoài ăn đấy.”
Lúc này, Lâm Phiên Phiên càng sửng sốt hơn, xem ra, Sở Kiên Đoàn quả là tuổi đã già nhưng trái tim không hề già, hơn nữa có khi còn tinh tường hơn bất cứ ai trong nhà họ Sở nữa ấy chứ!
Có điều cái cách gọi “Anh Đào”của Hạ Danh Đoanh khiến Lâm Phiên Phiên nghe thấy lại có cảm giác rùng mình sởn da gà, tình yêu vượt tuổi tác quả nhiên không dễ dàng gì khiến con người ta có thể chấp nhận được.
Sau khi xuống xe, Lâm Phiên Phiên lập tức bắt một chiếc taxi khác, phi như bay đến khách sạn!
Thế nhưng khi đến khách sạn, Lâm Phiên Phiên lại lưỡng lự.
Ngộ nhỡ cô lên trên đấy rồi mà Phiên Nhàn vẫn chưa đến, thì há chẳng phải cô đang tự mình đi vào hang cọp sao?