Lâm Phiên Phiên dường như đã đoán được Hứa Bành sẽ nói vậy với cô, do vậy cô không hề ngạc nhiên lẫn giận dữ, chỉ là câu nói “gia truyền ba đời một con” của bà làm cô có chút kinh ngạc, liền theo phản xạ mà hỏi: “Gia truyền ba đời một con? Không phải Tường Hùng có một người em trai là Sở Lý sao....”
Ai mà biết lời của cô vẫn chưa nói xong, Hứa Bành đã vô cùng kích động khuôn mặt tức giận: “Đừng nhắc cái tên đó trước mặt tôi, cả dòng họ Sở chỉ có mình con trai Sở Tường Hùng của tôi là mới là chính thống, Sở Lý do con đàn bà tiện nhân hồ li kia sinh ra, sao đủ tư cách sánh với Tường Hùng nhà tôi.”
Lâm Phiên Phiên nghe xong, ngây người, mắt mở to nhìn Hứa Bành, ngạc nhiên không thốt lên lời.
Lúc này Sở Tường Hùng vừa hay từ bếp đi ra, anh nghe rõ mồn một câu nói của Hứa Bành, cau mày giận dữ, nói: “Mẹ, tại sao đến giờ mẹ vẫn gọi Sở Lý như vậy, Sở Lý đã không còn là một đứa bé nữa rồi, hiện nay trong giới làm ăn cũng rất có ảnh hưởng, mẹ nói vậy nhỡ bị người ngoài nghe được, đến lúc đó mẹ nói xem nó làm sao còn chỗ đứng? Vả lại mẹ cũng đã đồng ý với bố tuyệt đối không được tiết lộ thân phận thật của nó ra bên ngoài mà.”
Bị Tường Hùng nhắc nhở như vậy, Hứa Bành mới phát ra bản thân lúc nãy thật sự đã quá kích động, ai bảo cứ nhìn Lâm Phiên Phiên là bà đã tức giận rồi, Lâm Phiên Phiên lại còn ở trước mặt bà nhắc đến người bà không muốn nhắc đến-Sở Lý khiến bà nhất thời nổi nóng, chẳng suy nghĩ gì mà cứ thế nói ra..
Hắng hắng giọng, Hứa Bành nghiêm nghị: “Dù sao ở đây cũng không có người ngoài, ŧıểυ Lâm, con cũng sẽ không nói với người khác chứ?”
Lâm Phiên Phiên lập tức lắc đầu, cô trước giờ không phải là hạng người thích lo chuyện bao đồng.
Nhưng nghe Hứa Bành nói vậy, Sở Tường Hùng không còn tâm trạng mà nấu ăn nữa, Hứa Bành biết rõ tính khí của con trai mình, lần này quả đúng là bản thân suy nghĩ không thấu đáo, đánh lảng mấy câu sang cái thai đang mang của Lâm Phiên Phiên, rồi nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
“Tường Hùng, Sở Lý cậu ấy......cậu ấy không phải là em của anh sao.”
Hứa Bành vừa đi, Lâm Phiên Phiên nhịn không được mà hỏi, mặc dù cô sẽ không đi khắp nơi nói chuyện Hứa Bành vừa nói nhưng không có nghĩa là cô không thấy hiếu kỳ tại sao Hứa Bành lại như vậy.
“Đây vốn dĩ là bí mật gia đình anh, do vậy anh trước giờ chưa từng với em, đây cũng là nghĩ cho thể diện của Sở Lý, nhưng bây giờ em cũng sắp được gả vào nhà anh rồi, mọi chuyện trong nhà anh cũng nên nói cho em biết để em tránh bị phạm phải những chuyện không hay.”
Sở Tường Hùng nhìn Phiên Phiên có chút khó xử, trầm lặng lúc lâu mới nói: “Sở Lý là em trai của anh nhưng lại là em trai cùng cha khác mẹ!’”
Mặc dù lúc trước nghe giọng điệu của Hứa Bành, Lâm Phiên Phiên đã đoán ra được phần nào sự tồn tại của Sở Lý trong nhà họ Sở, nhưng khi chính miệng Tường Hùng nói ra sự thật Lâm Phiên Phiên vẫn không khỏi ngạc nhiên.
Sở Tường Hùng tiếp tục nói: “Mẹ của Sở Lý đã từng là bạn thân nhất của mẹ anh, trong một tiệc rượu, cả nhà uống say, mẹ của Sở Lý say đến mức không biết gì, đi nhầm vào phòng của bố mẹ anh, lúc đó bố cũng say đến mơ hồ, kết quả....tưởng nhầm bà ấy là mẹ anh, sau này, mẹ của Sở Lý có thai, chỉ tiếc trong lúc sinh Sở Lý bị xuất huyết nặng, chết trong phòng sinh, do vậy Sở Lý từ nhỏ đã được nhà anh nuôi dưỡng, ở ngoài, bố luôn nói bọn anh là anh em song sinh bởi Sở Lý nhỏ hơn anh có một ngày.”
“Anh em sinh đôi? Nhưng nhìn hai người hoàn toàn không giống nhau mà, họ có thể tin sao?”
Lâm Phiên Phiên cảm thấy lời nói dối này thật cao minh, Sở Tường Hùng và Sở Lý khi trưởng thành, ngoài việc cái tên có chút tương đồng, tướng mại xuất chúng phi phàm ra thì mọi thứ đều khác một trời một vực, một người ngũ quan tuấn tú, dịu dàng nhã nhặn như ngọc, còn một người ngũ quan sâu sắc, Tường Hùng lạnh như băng, làm sao có thể nhìn ra họ là anh em song sinh chứ.
Sở Tường Hùng nhún vai hết cách, “Ở ngoài, họ tin thì đã sao mà không tin thì đã sao, dù sao bố có thế lực mạnh có thế áp đảo mọi phản đối với ông, hơn 20 năm qua ông cũng đã làm được điều đó, vì vậy vấn đề này không cần chúng ta lo lắng thay ông.”
Thật ra Sở Tường Hùng cũng cảm thấy rất lạ, tại sao anh vởi Sở Lãng lại không giống nhau như vậy, thậm chí đến cái bóng cũng nhìn không ra điểm tương đồng, cho dù không cùng một người mẹ, nhưng cũng cùng chung dòng máu của bố. Chỉ có thế nói đây chính là ý trời.
Lâm Phiên Phiên cũng cùng nhận định với lời nói của Sở Tường Hùng, liên quan đến sự bá đa͙σ cường thế của Sở Lý Thừa cô đã gặp qua, lại nói tiếp: “Tường Hùng, anh nói mẹ của Sở Lý là vì khó sinh mà mất, với một nhà có tiền như nhà anh lẽ ra phải chọn bệnh viện tốt nhất chứ, sao lại để chuyện này xảy ra được?”
Phụ nữ vì khó sinh mà mất không phải là chưa từng có, nhưng tỉ lệ thật sự rất thấp, một bệnh viện tốt như vậy đáng lẽ tỉ lệ xảy ra cũng rất ít mới đúng.