“Lâm Tinh Tinh! Đối tượng hoài nghi của chị chính là cô ta.”
Dựa theo khoảng thời gian, chính là từ sau khi Lâm Tinh Tinh tới, Tề Huynh liền bắt đầu thay đổi.
Lúc này, Đỗ Minh vẫn chưa biết Lâm Tinh Tinh là em gái của Lâm Phiên Phiên bởi vì hai người bọn họ thường ngày chưa bao giờ qua lại, gặp nhau cũng xem như người qua đường. Hơn nữa hai người nɠɵạı trừ có họ giống nhau ra thì về mặt tướng mạo hoàn toàn không có một điểm chung nào, tính cách phẩm hạnh lại càng khác nhau rõ ràng. Cho nên, Đỗ Minh chưa từng hoài nghi hai người có bất kỳ quan hệ gì.
“Cái gì?”
Lâm Phiên Phiên khiếp sợ lần nữa, ngay sau đó trong đầu lập tức hiện lên cảnh buổi trưa hôm đó thấy được ở cầu thang. Chẳng lẽ người đàn ông cùng Lâm Tinh Tinh điên cuồng khi ấy lại chính là Tề Huynh?
Thế nhưng, cô cũng không có chứng cứ xác thực, lúc này đương nhiên không thể nói bậy bạ.
Đỗ Minh lại nói: “Chị cũng chỉ là tạm thời hoài nghi, cũng không chắc chắn người phụ nữ này chính là Lâm Tinh Tinh. Tóm lại em giúp chị để ý một chút, nếu thật sự có chuyện này chị sẽ không tha thứ cho Tề Huynh, chị nhất định sẽ ly dị. Lòng kiêu ngạo của chị không cho phép bất kỳ kẻ nào khinh bỉ, chà đạp.”
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc nhìn Đỗ Minh tựa như thấy được hình ảnh chính mình mấy tháng trước. Rõ ràng trong lòng đã sắp sụp đổ nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng kiên cường chống đỡ, không muốn người ngoài nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
“Được, chị Minh, em nhất định sẽ để ý giúp chị.”
Trong giọng nói của Lâm Phiên Phiên mang theo một chút xin lỗi, bởi vì ŧıểυ tam phá hoại tình cảm vợ chồng người ta này rất có thể là em gái mình, sao cô có thể không áy náy chứ!
Từ phòng làm việc của Đỗ Minh đi ra, Lâm Phiên Phiên nhanh chóng trở về vị trí của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Mà thông báo về việc Lâm Phiên Phiên bị điều đến làm nhân viên trong văn phòng tổng giám đốc cũng lập tức được dán lên bảng thông báo của công ty.
Người phụ trách nhân sự Liễu Như mặt đầy tươi cười xích lại gần cô, nói: “Lâm Phiên Phiên, chúc mừng cô được điều đến văn phòng tổng giám đốc làm việc, đây chính là chuyện mà rất nhiều chị em trong công ty mong muốn cũng không có được, cô vừa mới đến liền đã nhảy qua, thật là lợi hại.”
Lâm Phiên Phiên nghe thế nào cũng đều cảm thấy lời này rất chói tai, cô ngẩng đầu đối diện với gương mặt đang tươi cười rạng rỡ của Liễu Như, khẽ mỉm cười, nói: “Tôi sao lại có cảm giác việc tôi bị điều đi, trong cả công ty này người vui vẻ nhất chính là cô. Có phải cô cho rằng nếu tôi rời đi, chị Minh sẽ thăng chức cô trở thành quản lý hành chính?”
Một lời nói trúng tâm tư khiến nụ cười trên mặt Liễu Như lập tức cứng đờ. Ngay sau đó, cô ta lại nhăn mày không cho là đúng, nói: “Tôi nghĩ như vậy đấy, cô có thể làm gì tôi? Cô cũng đã sắp bị điều đi vậy mà vẫn còn tỏ ra oai phong ở trước mặt tôi, cô cho rằng mình vẫn là lãnh đa͙σ trực tiếp của tôi hay sao?”
Lâm Phiên Phiên lắc đầu cười khẽ, nói: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng muốn tỏ ra oai phong ở trước mặt cô, sự tôn trọng của tôi chỉ để dành cho người đáng được tôi tôn trọng. Liễu Như, tôi tốt bụng nhắc nhở cô một câu, nếu cô không chịu thay đổi tính cách hẹp hòi hay so đo của mình, chỉ sợ qua hai năm nữa cô cũng không thăng chức được đâu.”
Mặc dù Đỗ Minh không nói đến chuyện sau khi cô đi công việc của cô sẽ do ai tiếp nhận, nhưng Lâm Phiên Phiên dùng lỗ mũi cũng có thể nghĩ được, người này tuyệt đối không phải là Liễu Như.
Mặc dù Liễu Như là nhân viên kỳ cựu có thâm niên trong công ty, nhưng lại làm việc lơ là, chưa bao giờ đặt toàn tâm trí vào công việc. Hơn nữa tính cách còn ích kỷ đố kị, không cho phép bản thân mình chịu một chút thua thiệt. Người như vậy, công ty chưa sa thải cô ta đã là vô cùng may mắn rồi, sao lại có thể cho cô ta thăng chức chứ?
Có một số người vẫn luôn không tự nhìn lại chính mình, không chịu bỏ ra, nhưng luôn muốn được thu hoạch. Trên đời đâu có chuyện tốt như vậy.
Nhưng không, đối mặt với lòng tốt khuyên nhủ của Lâm Phiên Phiên, căn bản Liễu Như rất xem thường, thậm chí còn cho rằng cô đang đang dạy dỗ, châm chọc cô ta. Cô ta hừ mạnh một tiếng, muốn mở miệng đáp trả lại Lâm Phiên Phiên.
Lúc này, Lăng Bá ngồi ở phía sau bàn làm việc của Lâm Phiên Phiên quả thực không nhìn nổi nữa liền đứng dậy nói với cô: “Chị Phiên, chị thu dọn đồ đạc xong rồi sao, để em giúp chị chuyển đến văn phòng tổng giám đốc nhé!”
“Không cần đâu, đồ đạc cũng không nặng lắm, tự chị có thể bê được.”
Lâm Phiên Phiên mỉm cười từ chối, mấy ngày nay cô và Lăng Bá có quan hệ rất tốt. Thân là thư ký hành chính của Đỗ Minh, ở rất nhiều phương diện Lăng Bá cũng qua lại với cô trong công việc. Cho nên hai người đã tương đối quen thuộc.
“Chị Phiên, em với chị còn khách khí làm gì, để em tới giúp chị.”
Vừa nói xong, Lăng Bá đã cầm lên một thùng giấy nhỏ Lâm Phiên Phiên vừa mới thu dọn, sau đó cùng cô sánh vai đi tới văn phòng làm việc của tổng giám đốc.
Liễu Như đứng tại chỗ nhìn theo, thiếu chút nữa đã cắn vỡ hàm răng.
Nhưng ở trước mặt Lăng Bá cô ta cũng không dám càn rỡ bởi vì trong lòng cô ta đã âm thầm yêu thích anh chàng đẹp trai trẻ tuổi, Tiên Phong lúc nào cũng phấn chấn mạnh mẽ này.
Tính toán tuổi tác một chút, Liễu Như lớn hơn Lăng Bá ba tuổi. Tuy không được gọi là nghiêng nước nghiêng thành nhưng dáng dấp cũng coi như không tệ, nói chung vẫn là xứng đôi với Lăng Bá.
Chẳng qua là Lăng Bá đối với cô rõ ràng không có ý này, Liễu Như đương nhiên không dám biểu lộ gì.
Nhưng tương lai còn dài, ai có thể chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?