Thực ra trong lòng ba Cố lúc này rất mâu thuẫn!!!!! Ông hi vọng trên mạng sẽ hiện ra mấy lời bình luận hợp với mong chờ của mình, chứng minh mình vẫn còn rất fashion! Nhưng cũng hi vọng thái độ của mọi người có thể giống như trên diễn đàn vừa rồi, như vậy đứa con lớn nhà mình mới không bị áp lực!
Sau khi đè nén mâu thuẫn trong lòng lại, ba Cố gõ từng chữ, run rẩy ấn nút ‘search’.
“Đòe mòe!” Không những ba, cả em zai cũng bị dọa sợ! Mấy tin tức này cũng quá sức tưởng tượng rồi!
—— [Tổng giám đốc xí nghiệp Cố thị công khai come out, khen ngợi nửa kia dịu dàng săn sóc!]
—— [Mối tình cảm động trời đất! Câu chuyện tình yêu không gì sánh được giữa tổng giám đốc ôn hòa và người tình nhỏ!]
—— [Tình chắc hơn vàng! Người yêu mỏng manh an tâm dựa vào bến đỗ tổng giám đốc!]
—— [Vì sao tổng giám đốc anh tuấn thẳng thắn come out? Tay trong tay người yêu đến cuối đời!]
—— [Người yêu nhỏ săn sóc, khiến tổng giám đốc động chân tình!]
……
“Trình độ cao quá, đúng là điêu luyện sắc sảo!” Em zai giựt lại con chuột kéo xuống, khắp nơi khắp chốn đều ca ngợi sự dịu dàng này, thỉnh thoảng có mấy dòng bình luận kiểu ‘đồng tính luyến ái gì đó là ghét nhất’, ‘thẳng nam tụi tui khinh bỉ gay’, bị nhóm em gái nhanh chóng đẩy mất, vô cùng vô cùng toẹt zời!
“Nhưng sao đột nhiên lại có nhiều bài post vậy?” Ba Cố rất khó hiểu.
“Là con mời mạng lưới quân đội.” Cố Khải đứng ở cửa bếp, “Sớm muộn gì cũng lộ, thà con tự khai trước! Tránh để giới truyền thông nói bậy bạ.”
“Giờ dư luận đang đứng về phía chúng ta, dù tòa báo đó có muốn xào lại cũng khó thay đổi cục diện này.” Cố Khải đi tới, “Yên tâm đi, công ty sẽ không bị chuyện này làm ảnh hưởng quá lớn. Như ba đã nói, con không phải ngôi sao, mọi người có chú ý đến con cũng chỉ tầm một tháng, không kéo dài hơn.”
“Vậy Tiểu Niên phải làm sao?” Ba Cố hơi lo lắng, “Nếu có người cảm thấy hứng thú với nó, rồi tình cờ tra được thân phận của thằng bé, nhất định sẽ cho nó biết cha mẹ mình tự sát. Cha nó đã qua đời mấy chục năm rồi, ba thực sự không muốn A Dịch không được yên ổn.” (tên cha Tiểu Niên đó — nhắc cho bạn nào quên =v=)
“Con cũng có suy nghĩ về vấn đề này, nên hi vọng ba có thể đưa em ấy sang Mỹ một thời gian.” Cố Khải ngồi bên cạnh ba mình, “Chờ chuyện này qua đi, con sẽ đón em ấy về.”
Ba Cố nghĩ một chút, cảm thấy đây là cách tốt nhất rồi. Ngay cả người cũng không thấy đâu, hứng thú của phóng viên sẽ giảm xuống, trong thời đại mạng lưới tin tức bành trướng, thực sự không cần vì một tin tức cỏn con mà hao tốn nhiều sức lực.
“Mọi người biết nguyên nhân ba mẹ cháu qua đời?” Một câu hỏi đột nhiên truyền đến từ phía cầu thang, tuy tiếng rất nhỏ, nhưng hiệu quả nhất định có thể so với sấm sét!
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Em zai đúng là bị dọa sợ, phản xạ có điều kiện nhào vào lòng anh mình!
Ba ba cũng bị dọa sợ! Ông cảm thấy chân mình run rẩy.
Người hoảng sợ nhất hiển nhiên là Cố tổng! Đòe mòe sao vợ yêu đi đường không có tiếng động chứ không phải em ấy đang ngủ sao vì cái răng gì đột nhiên chạy xuống đây đúng là không khoa học!!!! Anh ném thằng em ra sofa, chạy qua nghênh đón vợ nhà mình!
Em zai oán niệm, đòe mòe thế mà ném em lên cái điều khiển từ xa!!!
“Mọi người nói ba mẹ em tự sát, tức là sao?” Trong mắt Lưu Tiểu Niên có kinh ngạc cũng có lo âu.
“… A, em nghe nhầm rồi.” Cố Khải xoa xoa đầu cậu, “Ngoan, anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi.”
“Em không nghe nhầm, mọi người đều biết!” Lưu Tiểu Niên sốt ruột.
“……” Cố Khải nhìn cha mình.
Đòe mòe mầy nhìn ông làm cái gì chuyện này tự mầy quyết định đi!!! Ba Cố đeo vẻ mặt từ ái động tác nhanh chóng kéo em zai ngoan con vừa bị anh quẳng đau không đưa ba xem thổi một chút không đau không đau nữa…
“Anh nói cho em biết đi.” Mắt Lưu Tiểu Niên đỏ bừng.
“Em đừng khóc.” Cố Khải bất đắc dĩ.
“Em muốn biết, họ là ba mẹ em.” Lưu Tiểu Niên cầu xin nhìn anh.
Cố tổng cảm thấy tim mình như nứt ra, đòe mòe vợ yêu sao thời điểm này lại đột nhiên nắm vững kỹ năng công kích như vầy! ‘Ánh mắt cún con +MAX’ làm mình không có chút phòng bị nào có biết không!!
“Xin anh.” Lưu Tiểu Niên nói không ngừng, giọng cũng khàn luôn!
… Phắc! Cố Khải chịu thua ôm cậu, “Ngoan, đừng khóc đừng khóc, anh sẽ nói cho em biết.”
Hô… Ba Cố thở phào, ném em zai xuống thảm trải sàn.
Em zai quỳ rạp trên mặt đất tan nát cõi lòng, thì ra ông ba nhà mình chỉ lấy mình ra làm công cụ che giấu mà thôi… Thiệt là tang thương!
Cố Khải ôm Lưu Tiểu Niên đặt lên sofa, chậm rãi kể chuyện cho cậu nghe.
Bắt đầu từ rất nhiều năm trước đây lần đầu tiên cậu đến nhà anh, nói về trò cười thời thơ ấu cho cậu nghe, về ngày sinh nhật, về lần đầu bị Tiểu Hi dọa cho khóc nhè, về chuyện cậu hay quấn lấy anh đòi nghe kể chuyện cổ tích… Cuối cùng nói về ngày hai người chia lìa, về biến động kinh tế khi đó, về màn thảm kịch, và cuối cùng là mười mấy năm không có tin tức.
“Bọn anh đại khái chỉ biết năm đó bác gái đưa em đến cô nhi viện, nhưng không thể tìm được nơi đó, suýt nữa anh còn tưởng sẽ không bao giờ tìm thấy em.” Cố Khải ôm chặt cậu, hốc mắt mình cũng hơi hồng, “Anh tìm em rất lâu rồi.”
Đại não Lưu Tiểu Niên trống rỗng, nước mắt đã rơi từ khi nào.
Tuy không có ấn tượng gì với ba mẹ, nhưng chưa hề nghĩ đến, cách họ rời khỏi thế gian lại thảm liệt như vậy.
“Cháu có trách bác không?” Ba Cố cũng muốn khóc luôn rồi, ông nắm tay Lưu Tiểu Niên, “Năm đó lần thứ hai ba cháu tìm bác vay tiền, lẽ ra bác không nên đuổi cậu ấy đi.”
Lưu Tiểu Niên lắc đầu, quay lại ôm ba Cố.
“Khóc đi, khóc rồi sẽ không còn chuyện gì nữa.” Ba Cố vỗ lưng cậu, “Phần mộ cha mẹ cháu bác vẫn thường để ý, chờ qua dư luận, bác đưa cháu đi thăm họ.”
“Cám ơn bác.” Giọng Lưu Tiểu Niên nghẹn ngào.
“Con cảm động quá.” Em zai cảm thấy chính mình xuyên vào kịch truyền hình rồi! Cảm thấy rất muốn lệ nóng doanh tròng!
Nhưng không ai để ý em zai, bởi vì ba ba đang bận an ủi con dâu mình, anh zai còn đang đau lòng vợ!
Ra zìa ồi… Em zai cảm thấy thiệt mất mác! Chẳng lẽ cậu thành bát nước bị hất ra ngoài rồi sao?!
Nước mắt đầy mặt!!!!!!!!!!!!
Tối hôm đó, mọi người ai về phòng người nấy! Cố Hi vẫn còn ngọt ngào nhắn tin với bác sĩ Lục; ba ba cầm tấm ảnh chụp vợ chồng Trầm Dịch và nhật ký, xem đến vô cùng xúc động; còn Cố Khải ôm vợ yêu nhà mình, thỉnh thoảng hôn một chút.
“Sao anh không cho em biết sớm?” So với ban nãy, tình hình của Lưu Tiểu Niên đã ổn định hơn rất nhiều.
“Sợ em khóc, cũng sợ em buồn.” Cố Khải chạm nhẹ lên mũi cậu, “Nhưng giờ biết rồi cũng tốt, ít nhất sẽ không luôn nghĩ về thân thế của mình nữa.”
“Vâng.” Lưu Tiểu Niên ghé đầu vào gối, tâm tình có chút phức tạp, viết tiểu thuyết nhiều như vậy, thì ra chuyện của mình mới là máu cún nhất.
“Đừng nghĩ nữa.” Cố Khải ôm chặt cậu, “Đã qua cả rồi.”
Lưu Tiểu Niên ôm thắt lưng anh, rầu rĩ lên tiếng.
Cuộc sống gì đó, đôi khi quá chân thực…
Sau đó vài ngày, Lưu Tiểu Niên không đi làm. Phóng viên bao vây mãi không săn được tin, may mà còn có bài báo của Cố Khải.
“Em hồi hộp!” Lưu Tiểu Niên ở nhà ra sức F5 máy tính, muốn nhìn thấy bài báo đầu tiên!
“Yên tâm, tỷ lệ xấu rất thấp.” Cố Hi an ủi chị dâu mình, “Anh quan hệ rất tốt với giới truyền thông, mấy tờ báo hạng ba đó không thổi phồng được, có khi còn bị dân mạng ném đá lại, mất nhiều hơn được.”
“Nhưng tui vẫn khẩn trương!” Cả đời Lưu Tiểu Niên đây là lần đầu tiên đứng mũi chịu sào, cảm nhận sâu sắc áp lực làm sao!
“Hay cậu đi chơi cờ với ba tui đi?” Cố Hi đề nghị.
“Lại chơi cờ nhảy?” Vẻ mặt Lưu Tiểu Niên đau khổ.
“Giết thời gian thôi mà, dù sao giờ cậu cũng không có tâm trạng viết tiểu thuyết.” Cố Hi cắn hạt dưa, vô cùng không có khí chất nghệ thuật gia! Đòe mòe hạt dưa nhà này ăn ngon ghê!!!!!!!!!!!!!
“Nhưng gần đây bác luôn yêu cầu tui ra năm màu!” Đầu Lưu Tiểu Niên đau đến muốn nứt ra!
Ông phắc! Em zai miệng ngậm hạt dưa hóa đá, năm màu?! Cha mình tồn tại được đúng là nghịch thiên!!
“Ra rồi!” Lưu Tiểu Niên đột nhiên gào rú!
Em zai cũng vội vã chạy ra! Đập vào mắt là ảnh chụp anh mình và chị dâu tay trong tay!!!
“Có cả hình!” Lưu Tiểu Niên quẫn, sao sao sao lại như thế mình không nghĩ sẽ xuất hiện như vầy!
“Không sao, làm mờ mà.” Em ai không nghiêm túc an ủi cậu.
“Gì?!!!!!!!!!!!!” Ba ba vừa vặn xuống lầu bị dọa sợ! Ảnh làm mờ! Sao có thể tung lên mạng chứ! Con lớn quá phóng túng rồi!! (chắc ông tưởng ảnh abc xyz =]])
“Ảnh chụp thôi mà, ba lại đây xem đi!” Em zai nhích qua một bên.
“Ông không xem!!” Ba ba lửa giận ngút trời! Xem như giờ tất cả mọi người đều OPEN! Nhưng không thể đem loại ảnh này tung lên mạng!
“Sao mọi người có phản ứng lớn vậy?” Em zai cảm thấy vô cùng khó hiểu, “Làm mờ mặt thế này, nhìn ra ai với ai chứ?”
A, mặt? Ba ba do dự một chút, sau đó bước đến trước máy tính.
Ảnh chụp hai người tay trong tay, sánh bước đi trên đường nhỏ về biệt thự —— đó là do em zai vào một buổi đêm nào đó, ghé vào cửa sổ chụp ảnh! Mặt Lưu Tiểu Niên bị làm mờ, căn bản là không nhìn ra được đường nét khuôn mặt.
Thì ra là loại ảnh này! Ba Cố nhẹ nhàng thở ra, làm mờ gì đó, còn tưởng cái gì …… ướt át. (=]])
Vì thế ông lập tức tóm tắt suy nghĩ vừa rồi, rút ra kết luận —— nghe thấy làm mờ đã nghĩ đến mấy chuyện ba trấm gì đó, lối tư duy này không thể chấp nhận được, nhất định phải kiên quyết thủ tiêu!
Vài phút sau, bài báo được đăng lên. Giống như em zai nghĩ, nhờ quan hệ xã hội cường hãn ở Cố thị, đám truyền thông đa phần nghiêng về phía chúc phúc, có mấy tờ báo vì thân phận nhạy cảm cũng lựa chọn im lặng, những ý kiến khinh thường gần như bị ngó lơ hết. Mà nhất là trong diễn đàn loli, đâu đâu cũng là ca ngợi! Đám em gái nhao nhao tỏ vẻ chuyện từn êu thuần khiết này thiệt khiến người ta cảm động, nam nam gì đó không cần quá tốt đẹp đâu! Thậm chí cả trạch nam cũng tỏ vẻ đòe mòe loại cao phú soái này chắc chắn là gei, nhiệm vụ giải cứu em gái để lại cho người phàm tụi tui là được rồi!!!!
Lưu Tiểu Niên thở phào, thì ra có thể vượt qua một cách dễ dàng như vậy nha… Thiệt tốt! Chỉ xấu mỗi việc phải né phóng viên, mấy ngày nay đều phải trốn trong nhà, vài ngày nữa còn phải đi Mỹ, phải xa ảnh nguyên tháng.
Một tháng… Ba mươi ngày… Thực ra cũng không lâu lắm ha! Lưu Tiểu Niên tự an ủi.
Trong tổ trò chơi ‘Trái tim thủy tinh hường phấn moe moe’, mọi người đang vừa điên cuồng ấn F5 vừa vô cùng cảm khái! Nhớ hồi đó khi Lưu Tiểu Niên mới đến tổ, mọi người còn thấp thỏm lo Hoàng hậu nương nương khó hầu hạ, sau đó sự thật chứng minh cậu không chỉ rất nhu thuận lại còn có duyên! Giờ gần như ai cũng thích cậu, nhất là tổ trưởng David Khương, hắn thậm chí còn có một loại tâm trạng gả con gái ra ngoài!
Đòe mòe chẳng khoa học tí nào biết không! David Khương rùng mình cả người sởn gai ốc!
“Không biết Bình Bình và Hồ tổng sau này come out có rầm rộ như vậy không nha!” Lạc Vi Nhã đột nhiên cảm khái!
Tất cả mọi người hết hồn, đòe mòe lựa chọn làm việc ở công ty này đúng là sáng suốt!! Máu cún cứ từng xô từng xô, thiệt là toẹt zời!
“Hắt xì!” Lâm Bình Bình đang yên đang lành tự dưng bị xổ mũi!
“Cảm lạnh?” Hồ Vân Phi nằm trên giường, rất ôn nhu hỏi.
“Không sao.” Lâm Bình Bình tiếp tục công việc, mặc quần áo nhà đi dép lê, vẫn còn đeo tạp dề nữa!
Thiệt đức hạnh na… Hồ tổng cảm khái trong lòng.
“Nè, anh xuất viện rồi, tôi có thể đi làm không?” Lâm Bình Bình đang kéo kéo, đột nhiên hỏi hắn.
“Không được!!” Hồ Vân Phi từ chối luôn.
“Tại sao?” Lâm Bình Bình bất đắc dĩ.
“Chẳng lẽ em quên Mars rồi?!” Hồ Vân Phi nhắc nhở cậu.
“Hắn bị bắt rồi.” Lâm Bình Bình hơi 囧.
“Hử?” Hồ Vân Phi giật mình “Bị bắt là sao?”
“Nghe một người bạn đại học của tôi nói, có người tố cáo hắn tội lừa đảo, hôm trước vừa mới bị bắt vào sở cảnh sát.” Lâm Bình Bình không biết tâm trạng mình nên như thế nào.
“… Vậy cũng không cho em đi làm!” Hồ Vân Phi rất bá đạo.
“Lý do.” Yêu nghiệt nắm chặt cây lau nhà, “Nói cho anh biết, trong tay tôi đang có hung khí!”
“Em đi làm ai chăm sóc tôi?!” Hồ tổng mặt dày nói rất là đương nhiên.
“Giờ anh có khả năng đến toilet được rồi, sáng tôi sẽ làm đồ ăn tốt cho dạ dày để trong tủ lạnh, nếu còn không được anh có thể thuê y tá, tóm lại là tại sao không cho tôi đi làm hả?” Lâm Bình Bình kiên nhẫn giảng đạo lý với hắn.
“Vì không cho!” Hồ tổng tà mị cuồng quyến!
“Tôi sẽ dọn ra khỏi nhà anh!” Yêu nghiệt cố lấy dũng khí phản kháng cường quyền!
“Em dám!” Hồ tổng giận, giơ tay xốc chăn.
Hu hu hu! Tiểu Bạch Liên nhanh chóng trốn sau cái bàn vô cùng cảnh giác nhìn hắn, “Anh anh anh mau về giường nằm đi!”
“Không!” Hồ tổng từng bước lại gần cậu, dù mặc quần áo ngủ nhàu nát nhưng vẫn lộ bá khí!
“Cứu mạng!” Lâm Bình Bình ném cây lau nhà chạy ra ngoài cửa.
Hồ Vân Phi dựa vào tủ, vẻ mặt đột nhiên đau đớn ôm dạ dày!
“Này!” Lâm Bình Bình sau khi nhìn thấy hoảng sợ, vội vã chạy về đỡ hắn, “Anh không sao chứ đã nói không cho anh đứng lên dạ dày còn chưa tốt đâu muốn vào viện nữa —— A!!”
Còn chưa nói xong một câu, Tiểu Bạch Liên hét chói tai bị tổng giám đốc tà mị ném lên giường.
“Anh gạt tôi!!!!!!” Lâm Bình Bình nước mắt đầy mặt phẫn nộ lên án! Quá đáng ghét na!
“Đúng vậy, tôi lừa em.” Hồ tổng khí phách uy vũ, cúi đầu hung hăng hôn môi cậu.