Quý An Ninh mặc bộ đồ công sở, tay cầm chiếc túi nhỏ đứng bên đài phun nước cạnh cổng công ty, khuôn mặt cô đã không còn nét non nớt ngây thơ, trên khuôn mặt diễm lệ đó giờ là sự điềm đạm. Những nhân viên khác đi qua nhìn cô chằm chằm nhưng gặp phải ánh mắt đó cô chỉ mỉm cười đáp lại.
Cô khiến những người đó phải ngẩn ngơ, không biết vì say đắm bởi nụ cười hay là vì bởi vẻ dung dị dễ gần của mình.
Mười phút sau, một chiếc xe thể ȶᏂασ màu đen rẽ vào, dưới ánh nắng hoàng hôn chiếc xe trở nên vô cùng bắt mắt.
Lồng ngực Quý An Ninh trào lên một niềm vui sướиɠ khiến cô khó mà kiềm chế nổi, cô cúi đầu nhìn xuống mũi giày, khoé miệng không che giấu nổi niềm hân hoan.
Cảnh tượng này cô đã gặp rất nhiều lần trong giấc mơ, đến hôm nay cuối cùng cũng đã thành hiện thực.
Chiếc xe thể ȶᏂασ chậm rãi đỗ bên cạnh cô, cửa kính xe kéo xuống, khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông ngồi ở ghế lái lộ ra, ánh dương của buổi chiều tà như càng tôn thêm vẻ cao quý nho nhã của anh.
“Lên xe đi.” Tiếng nói trầm ấm cùng lúc cất lên.
Quý An Ninh mỉm cười, cô kéo cửa ghế bên cạnh ngồi vào.
Quý An Ninh ngồi lên mới phát hiện ra xe vẫn chưa đi, cô bất giác ngạc nhiên quay sang, đúng lúc đó thì nam nhân này cũng nghiêng người về phía cô, tim cô đập loạn nhịp, hít một hơi giữa chừng liền ngừng lại, cánh tay anh ta vòng qua eo cô...
Anh... anh định làm gì vậy?
Lẽ nào anh định hôn cô sao? Mặt Quý An Ninh đỏ bừng, hàng mi dài chớp liên tục, mí mắt cô cụp xuống như bị điểm huyệt vậy, không biết phải làm thế nào!
Vậy mà khi cô còn đang cảm thấy bối rối, chỉ thấy cánh tay của nam nhân đó kéo dây an toàn trên ghế cô, ánh mắt sâu thẳm khoá chặt cô lại, khoé miệng anh nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Quý An Ninh trong phút chốc vừa hoang mang vừa xấu hổ, đáng ghét thật, sao cô lại có thể quên thắt dây an toàn.
Và anh ta dựa sát lại chỉ đơn giản là giúp cô thắt dây mà thôi, xấu hổ quá, vừa rồi cô lại hiểu nhầm là anh mốn hôn cô.
Cung Vũ Trạch trở về ghế lái, cánh tay dài của anh đặt lên vô lăng, cười cợt hỏi: “Em tưởng rằng vừa rồi anh định làm gì?”
Quý An Ninh chỉ muốn đào luôn ngay cái lỗ mà chui xuống, cô liền chán nản quay mặt ra nhìn bên ngoài cửa kính: “Không có gì, chúng ta mau đi thôi!”
Cung Vũ Trạch lúc này mới mỉm cười nhướn mày nho nhã điều khiển vô lăng lái về phía trước, Hạ An Ninh cứ quay mặt ra bên ngoài suốt, cô không dám nhìn anh, gió ngoài cửa thổi mãi mà cũng chẳng thổi bay được vẻ đỏ ửng trên khuông mặt cô.
“Địa chỉ nhà hàng.” Cung Vũ Trạch hỏi.
“Chính là chỗ mà chúng ta đi ăn ngày trước.” QuýAn Ninh vẫn không dám nhìn anh.
Cung Vũ Trạch thấy mặt cô cứ hướng ra phía cửa suốt, khuôn miệng anh lại không kìm được mà nhếch lên cười: “Cũng có phải chưa hôn bao giờ đâu, em có nhất thiết phải xấu hổ như này không?”
Trận gió vừa rồi thổi qua mới làm mặt cô bớt đỏ đôi chút, vậy mà chỉ vì câu nói này mà khuôn mặt Quý An Ninh lại đỏ phừng phừng, trong đầu cô bỗng nhớ lại lần đó ở bể bơi cũng anh.
Cung Vũ Trạch giơ tay qua khẽ bóp lấy vai cô kéo lại: “Còn hóng gió nữa là mặt em sẽ bị thổi cho méo luôn đấy, anh có cười em đâu.”
Lúc này Quý An Ninh mới đỏ mặt ngồi ngay ngắn, cô trấn tĩnh lại nói một câu: “Cảm ơn anh về bản hợp đồng đó.”
“Cảm ơn anh cái gì?”
“Cảm ơn anh đã giúp công ty bọn em giành được hạng mục này.” Quý An Ninh cảm kích nhìn anh, nếu anh trai không nói thì cô cũng không biết anh dụng tâm vất vả thế nào.
Vậy mà trong cuộc họp cô còn có chút oán trách anh tham gia vào việc đấu thầu của anh trai.
Cung Vũ Trạch không ngờ cô đã nhìn ra, anh đăm chiêu nói: “Nếu em đã biết thì bữa tối nay mời anh thịnh soạn vào.”
“Được, anh muốn ăn món đắt thế nào cũng được, em mời.” Quý An Ninh quay đầu sang đảm bảo chắc chắn là cô sẽ mời.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch trở nên vui vẻ, nhưng trong lòng anh lại khẽ hừ một tiếng, cái anh muốn không phải lời cảm kích trên miệng cô mà là trái tim cô.
Lúc này, vừa đúng lúc đường lên đèn, trên con phố dưới bóng hoàng hôn, dãy đèn đồng loạt thắp sáng trên con đường thẳng tắp, ánh đèn rọi xuống mặt đất khiến mọi thứ trở nên ấm áp, dường như những ánh đèn này cũng đã rọi vào tim.
Đồng thời cảnh tượng này cũng tăng thêm phần lãng mạn, trái tim Quý An Ninh khẽ loạn nhịp, cô bất giác quay mặt lại nhìn nam nhân bên cạnh.
Trùng hợp là nam nhân đó cũng đang nhìn cô.
Hai đôi mắt chạm vào nhau, một bên sáng ngời khí thế, một bên hốt hoảng ngại ngùng.
Nhà hàng cách đó không xa nữa, Cung Vũ Trạch đỗ xe, Quý An Ninh cùng anh đi vào sảnh lớn, bên cạnh có một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ ở nơi để xe của khách, phía sau bọn họ là một nhóm khoảng chừng năm sáu thanh niên đang xuống xe.
Thang máy có sáu cái nhưng bởi đến đúng giờ ăn tối nên khách đi thang máy khá nhiều, không lâu sau đó một cái thang máy dừng ở tầng một ngay trước Cung Vũ Trạch và Quý An Ninh, Quý An Ninh đi vào xong xoay người lại liền nhìn thấy nhóm người đến sau đang đi vào.
Cung Vũ Trạch thấy nhóm người đằng sau đều là nam tay anh ngay lập tức chống tay vào tường thang máy rồi để Quý An Ninh đứng giữa anh và tường thang máy, không để cô phải chạm phải bất cứ người đàn ông nào.
Đầu óc Quý An Ninh trống rỗng vài giây, cô ngẩng đầu, nam nhân cúi đầu, chớp mắt, khoảng cách giữa hai bờ môi chỉ là một đốt ngón tay, gần tới mức hơi thở hoà vào nhau.
Cả hai đều bị khoảng cách gần như vậy làm cho xúc động, càng dựa sát càng nhìn rõ ánh sáng trong mắt nhau, nhìn rõ khuôn mặt đối phương có chút rối bời đang lấp lánh trong đôi mắt.
Lúc này, có một người đàn ông va vào người đàn ông bên cạnh Cung Vũ Trạch, người đàn ông đó lại va vào Cung Vũ Trạch, Cung Vũ Trạch bị ấn xuống ép Quý An Ninh vào tường, vậy là đôi môi mỏng của Cung Vũ Trạch đã hôn lên vầng trán rạng ngời của cô.
Quý An Ninh hơi trợn mắt, cảm giác được sự ấm áp và mềm mại của đôi môi anh, đầu óc cô lại trống rỗng.
Cung Vũ Trạch giữ vài giây, khoé miệng khẽ nhếch lên rồi lui về phía sau, lúc này nhóm người bên cạnh không phát hiện, họ tiếp tục nói chuyện, bọn họ đến tầng tám, còn anh và cô lên tầng mười hai.
Thang máy đến tầng tám thì không còn ai, nhưng Quý An Ninh vẫn ở trong tư thế bị Cung Vũ Trạch dùng đôi tay khoá vào tường, cô mím môi nói: “Không có ai nữa rồi.”
Cung Vũ Trạch nho nhã quay người, lười biếng dựa vào tường, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào vầng trán sang của cô, nghĩ tới sự tiếp xúc lúc nãy làm anh có cảm giác dư vị vẫn đang đọng lại.
Cuối cùng cũng tới nhà hàng, Quý An Ninh đặt vị trí cạnh cửa sổ, đó là nơi tương đối yên tĩnh.
Sau khi ngồi xuống, Quý An Ninh nói với anh: “Anh muốn ăn gì thì cứ gọi nhé! Em mang đủ tiền.”
Cung Vũ Trạch biết thân phận của cô giờ đã là đại ŧıểυ thư nàh Quý gia, người kế thừa tập đoàn Quý thị, thân thế của cô không thể coi thường được nữa, anh cầm thực đơn lên rồi gọi. “Cho một phần Phật Vượt Tường.”