Người đàn ông bên cạnh Cung Vũ Trạch chính là Lam Phong, anh trai của Lam Doanh. Lam Phong có mối quan hệ thân thiết với Cung Vũ Trạch nên khi về nước mới tụ tập một chút. Lam Doanh vì thế mới có cơ hội đi cùng.
Mặc dù 3 năm đã trôi qua, thế nhưng Lam Doanh vẫn chưa thể chiếm được trái tim Cung Vũ Trạch. Thế nhưng có anh trai cô giúp đố. Cô biết bên cạnh Cung Vũ Trạch không có người phụ nữ nào. Cơ hội của cô ấy rất lớn, cô không bao giờ bỏ qua cơ hợi tiếp xúc với Cung Vũ Trạch.
“Anh Vũ Trạch, chúng ta ăn trong phòng riêng chứ?” Lam Doanh không thích ngồi phòng ăn chung, cô thích yên tĩnh trong không gian riêng.
Cung Vũ Trạch cũng quen bao phòng riêng. Thế nhưng tối nay anh lại muốn ngồi ở vị trí trung tâm, “Ngồi ở đây đi!”
Lam Phong hơi ngạc nhiên, thế nhưng anh cũng là người dễ tính, “Ở đâu cũng được.”
Lam Doanh không phát hiện ra Quý An Ninh. Hơn nữa, cho dù bây giờ Quý An Ninh ngồi ngay cạnh cô, cô cũng không thể nhìn cô ấy như 3 năm trước đây, một cô gái yếu đuối, thấp kém không có điểm tựa.
Hơn nữa, lúc này Lam Doanh chỉ dán mắt vào Cung Vũ Trạch còn chưa đủ, làm sao có thời gian nhìn người khác. Cô ngồi xuống chống cằm, nhìn chăm chú vào người đàn ông đang gọi món. Cung Vũ Trạch với cơ thể cao lớn đang ngồi tựa vào ghế, đôi tay dài, làn da thắng, rõ ràng còn đẹp hơn cả người mẫu.
Quả thực nếu anh ấy không phải là lãnh đa͙σ công ty thì có rất nhiều lựa chọn như làm người mẫu, diễn viên, người mẫu tay...
Còn anh, cao quý, giàu có.
Quý An Ninh lúc này ngồi ở bên, tâm trạng khá bối rối. Đặc biệt là lúc cô nhìn thấy Lam Doanh đang nhìn chằm chằm, như thế muốn ăn tươi nuốt sống Cung Vũ Trạch.
Cung Vũ Trạch dáng người ung dung, hoàn toàn không để ý. Chỉ có Lam Phong ngồi bên ho một tiếng, ý muốn Lam Doanh để ý một chút, đừng bất lịch sự như thế.
Lam Doanh đành thu lại ánh nhìn. Cô càm giác có ai đó đang nhìn sang bên này. Cô tò mò nhìn về phía cửa sổ.
Ánh mắt của Quý An Ninh lúc này bắt gặp ánh nhìn của Lam Doanh. Lam Doanh nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì luôn muốn tỏ ra mình hơn một bậc. Thế nhưng nhìn thấy cô gái kia, cô đột nhiên có cảm giác quen quen/.
Cô có chút không tin vào mặt mình, nhìn lại về phía Quý An Ninh, quan sát kỹ hơn. Quý An Ninh hơi ngẩng lên, nhìn về phía Lam Doanh một cách điềm tĩnh.
Lam Doanh lúc đó xác nhận người ngồi đằng kia chính là Quý An Ninh. Cô giật mình, ngồi thẳng người, nói như mất kiểm soát.
Thế nhưng Lam Doanh vừa căng thẳng vừa nhìn Quý An Ninh như muốn cảnh báo, trong lòng lại thế kinh ngạc. Cần biết rằng, Cung Vũ Trạch hoàn toàn không biết về thỏa thuận trước đây của hai người.
Vì thế, lúc này cho dù nhận ra Quý An Ninh, cô cũng không thể hiện ra. Trong thế giới của Lam Doanh, cô và Quý An Ninh như hai người xa lạ.
Quý An Ninh biết cố ấy đã nhận ra mình, ánh mắt cô hiện lên sự oán giận, không thèm nhìn cô ấy. Cô tiếp tục uống trà,
Lam Doanh vội quay sang nhìn Cung Vũ Trạch. Khi cô thấy dường như Cung Vũ Trạch không phát hiện ra Quý An Ninh hoặc phát hiện ra Quý An Ninh mà vẫn hoàn toàn điềm tĩnh như thế cô mới thấy yên tâm.
Ít ra, sự tồn tại của Quý An Ninh ở đây không còn khiến Cung Vũ Trạch có cảm giác gì.
Lúc này Lam Doanh nghìn người đàn ông đối diện Quý An Ninh. Một người đàn ông cao lớn, trường thành, đầy chất nam tính. Cô cười mỉa, Quý An Ninh thật có bản lĩnh, đã lại câu được một anh chàng không tệ, thân thế cũng không tầm thường.
Lam Doanh nhìn với vẻ cảnh báo Quý An Ninh mấy lần, cô nghĩ rằng mình vẫn còn có thể đe dọa như trước đây.
Thế nhưng lúc này Quý An Ninh chẳng buồn nhìn cô thêm lần nào.
Lam Doanh cũng cũng nhìn thấy ánh mắt của Cung Vũ Trạch khi nhìn về phía Quý An Ninh. Ánh mắt khó đoán, không biết là anh đang nghĩ cái gì.
Thế nhưng có một điều Lam Doanh chắc chắn, Cung Vũ Trạch đã phát hiện ra Quý An Ninh. Chỉ là ánh mắt anh không còn sự dịu dàng, trìu mến. Có thế nói không có chút tình ý nào. Ngược lại, còn có vẻ lạnh lùng trong đó.
Xem ra trong trái tim của Cung Vũ Trạch, anh coi Quý An Ninh như một người xa lạ.
Một người con gái phản bội, từ bỏ anh, có tư cách gì để anh thích cô ấy. Hơn nữa, hôm nay Quý An Ninh lại đang ngồi với người đàn ông khác. Chắc chắn Cung Vũ Trạch càng cảm thấy ghét.
“Vũ Trạch, có phải lần này về cậu sẽ không đi nữa?” Lam Phong mở lời bắt chuyện.
“Ừ, tạm thời không đi nữa, ở lại xử lý chút chuyện.” Cung Vũ Trạch uống trà một cách điềm tĩnh, thưởng thức vị trà.
Lam Doanh cười, gọi anh một cách ngọt ngào, “Anh Vũ Trạch, anh ở lại thì tốt quá. Như thế ngày nào em cũng được nhìn thấy anh.”
Cung Vũ Trạch nể mặt là em gái của bạn mình nên cũng cười lại.
Lam Doanh nói xong, ánh mắt của Quý An Ninh lại nhìn sang, đúng lúc Cung Vũ Trạch cười với Lam Doanh. Tim cô như bị bóp nghẹn, thấy ngột ngạt khó thở.
Lam Doanh thấy thế càng thể hiện, cô cười ha ha, “Anh Vũ Trạch, em hiện cũng chưa có việc gì làm. Em có thể làm trợ lý cho anh không? Làm trợ lý đời sống cũng được!”
Cung Vũ Trạch nhìn thấy ánh mắt của Quý An Ninh đang nhìn sang, đột nhiên cười nói, “Nếu em thích tới nhà anh chơi, thì anh chào mừng.”
Lam Doanh đột nhiên kinh ngạc khi nghe câu này. Cô thấy vui vẻ, cảm động, “Thật không? Thế em có thể ngày nào cũng tới không?”
“Có thời gian thì có thể đến cùng anh trai em.” Cung Vũ Trạch cười rất thoải mái.
Lam Phong ngồi bên cũng ngạc nhiên. Cung Vũ Trạch từ trước đến nay luôn lạnh lùng giữ khoảng cách, sao lần này lại chủ động mời em gái mình tới nhà chơi?
Lam Doanh cười, rồi ngoảnh đầu lại, nhìn sang phía Quý An Ninh một cách đắc ý, muốn cho cô ấy biết, cô ta sắp được ở bên Cung Vũ Trạch rồi.
Hai bàn cách nhau vài met, hơn nữa ở đây khá yên tĩnh nên những lời họ nói, Quý An Ninh đều nghe thấy. Cô cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thế nhưng trong lòng cô rất khó chịu.
Quý Thiên Tứ ngồi đối diện từ nãy vẫn lắng nghe. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay Quý An Ninh đang đặt trên bàn, không nói gì, chỉ cầm tay mà thôi.
Anh an ủi cô.
Quý An Ninh quay đầu nhìn anh và cười. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Thế nhưng hành động này trong mắt của Cung Vũ Trạch lại không hề đơn thuần chút nào. Đây chẳng giống như Quý Thiên Tứ đang thể hiện tình yêu với Quý An Ninh hay sao? Cảnh hai người nhìn nhau cười đắm đuối, giống như một thứ gì đó nặng nề đè lên ngực anh, rất khó chịu.